“Tuyển dụng? Tuyển dụng làm gì?”
Nhìn hàng chữ tuyển dụng trên tấm băng rôn, mọi người không khỏi nhìn nhau.
Lúc này, có người mang micro lên sân khấu, một nam nhân tóc rẽ ngôi bước lên.
“Xin chào mọi người, ta tên Hồ Tuấn Tài, là…” Nam nhân tóc rẽ ngôi như chuột chũi nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên dưới đài.
Thạch Chí Kiên bắt chéo chân, đốt một điếu thuốc: “Hắn tên Hồ Tuấn Tài, là một thiên tài về luật pháp tốt nghiệp đại học Yale ở Mỹ, đang là đại luật sư ở Vượng Giác Hồng Kông.
Nói một cách thẳng thắn hơn, hắn là đại trạng sư cùng cấp với Tống Thế Kiệt và Trần Mộng Cát.”
“Ồ, thì ra là đại trạng sư.”
“Cùng cấp với Trần Mộng Cát?”
“Cùng cấp với Tống Thế Kiệt?”
Đám nam nhân thô lỗ dưới sân khấu bình thường ai cũng mặc xác nhưng lại luôn kính sợ luật sư.
Không vì lý do gì khác, bọn hắn kiếm cơm trên lưỡi đao dính máu, sợ nhất là vướng vào những vụ kiện tụng nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, duy nhất có thể cứu được bọn hắn là luật sư.
Trần Mộng Cát và Tống Thế Kiệt đều là những nhân vật huyền thoại đã được lưu truyền từ lâu.
Thạch Chí Kiên so sánh bọn hắn với Hồ Tuấn Tài, lập tức nâng Hồ Tuấn Tài lên thẳng trời cao.
Hồ Tuấn Tài không ngờ Thạch Chí Kiên lại thổi phồng mình như vậy.
Cái gì là tốt nghiệp trường đại học Yale.
Hắn tốt nghiệp trường đại học Hồng Kông, bởi vì không đóng nổi học phí, hắn thiếu chút nữa còn không tốt nghiệp được.
Nói hắn cùng cấp với Tống Thế Kiệt, Trần Mộng Cát lại càng là nói nhảm.
Vụ kiện duy nhất mà hắn thắng là giúp bà nội nhà hàng xóm đòi lại chiếc bô sứ đời nhà Thanh bị ăn trộm.
“Luật sư Hồ, đừng đứng ngẩn ra đó nữa, nói mấy câu đi.” Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc giơ tay nhắc nhở Hồ Tuấn Tài còn đang đứng ngẩn ra đó.
Hồ Tuấn Tài vội vâng một tiếng, bắt đầu phát huy: “Mọi người cũng nhìn thấy tấm băng rôn rồi đấy.
Nếu có ai không biết chữ, ta có thể thuật lại một lần cho mọi người.
Nhà máy mì ăn liền Thạch Thị tổ chức đại hội thông báo tuyển dụng.”
“Không sai, bắt đầu từ lúc này, chúng ta sẽ tổ chức một sự kiện tuyển dụng tại chỗ duy nhất, chủ yếu tuyển dụng đội vận tải và đội bảo vệ cho nhà máy mì ăn liền.”
Hồ Tuấn Tài dựa theo lời dặn dò của Thạch Chí Kiên, bắt đầu biểu diễn.
“Chỉ cần ngươi muốn, ngươi có thể làm công ở nhà máy mì ăn liền Thạch Thị.
Tiền lương sẽ trả theo tháng, mỗi tháng thấp nhất ba trăm tệ.
Có phúc lợi, có ngày nghỉ, cuối năm còn được nhận lì xì.
Điều này còn chưa tính, quan trọng nhất là mọi người còn có cơ hội thăng chức.”
“Từ nhân viên bình thường thăng chức lên làm tổ trưởng, tiền lương cũng tăng gấp ba, là chín trăm tệ.
Từ tổ trưởng thăng chức lên làm đội trưởng, tiền lương cao gấp năm, là một nghìn rưỡi.”
Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc.
Bọn hắn thuộc tầng lớp thấp nhất của Hồng Kông, làm công cả đời cho người ta, tối đa cũng chỉ kiếm được ba bốn trăm tệ, cũng chỉ đủ ăn uống mà thôi chứ không có dư.
Bây giờ, bọn hắn có thể kiếm được ba trăm tệ, đồng thời cứ mỗi lần được thăng một cấp bậc, bọn hắn sẽ kiếm được những chín trăm tệ đến hơn một nghìn.
Đây là cơ hội lớn đến cỡ nào chứ?
Thấy mọi người đã bắt đầu sôi nổi, Hồ Tuấn Tài lén lau mồ hôi, lại dựa theo ý tứ của Thạch Chí Kiên tùy tiện thổi phồng thêm vài câu, cuối cùng cao giọng nói: “Tóm lại, số lượng có hạn.
Mặc kệ là đội vận tải hay là đội bảo vệ, chúng ta chỉ tuyển dụng ba trăm người.”
“Chỉ có ba trăm người?”
“Ít như vậy sao?”
Mọi người không khỏi kích động hẳn lên.
“Ta báo danh.”
“Ta cũng báo danh.”
“Ta là công nhân bến tàu của Hồng Nghĩa Hải, ta báo danh đội vận tải.”
“Ta là bảo kê địa bàn của Hòa Ký, ta báo danh đội bảo vệ.”
Mọi người giành trước đoạt sau, sợ danh ngạch có hạn, không đến lượt mình.
Hồ Tu Dũng nhìn tình huống không đúng.
Đây rõ ràng là rút củi dưới đáy nồi.
Người nào cũng đi làm nhà máy hết, còn lại hắn làm được cái gì? Gác chim ở bến tàu à?
Hồ Tu Dũng nghĩ như thế, vội vàng đứng dậy vỗ bàn một cái: “Con mẹ ngươi, các ngươi đừng bị mắc lừa.
Đây là một âm mưu.”
Âm thanh của hắn cực lớn, toàn bộ đại sảnh đều có thể nghe thấy.
Đám người Hòa Ký đang giành trước đoạt sau báo danh lúc này mới ngừng lại, cùng nhau nhìn về phía Hồ Tu Dũng.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy Hồ Tu Dũng sắp nổi bão, mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, dùng tay kẹp điếu thuốc chỉ vào mũi của Hồ Tu Dũng: “Ngươi làm cái gì vậy? Âm mưu? Ta âm mưu gì ngươi?”
“Ngươi có thấy ai trả lương cao như vậy chỉ để tiến hành một âm mưu nào không? Ngươi có thấy ai mời các ngươi ăn bào ngư chỉ để thực hiện một âm mưu nào không?”
Thạch Chí Kiên từng bước ép sát, mỗi một câu nói đều mang theo sự châm biếm.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Thạch Chí Kiên, Hồ Tu Dũng lùi lại mấy bước, lấy hết can đảm nói: “Nói đều là ngươi nói, ngươi muốn nói cái gì thì nói cái đó.
Chúng ta là người thô kệch không biết chữ, ngươi gạt được nhất thời không gạt được cả đời.”