Bên này, sau khi Thạch Chí Kiên bàn chuyện mở tiệc chiêu đãi Hồ Tu Dũng với Đại Thanh Hùng xong, hắn nói có chuyện cần đi trước, là muốn chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.
Đại Thanh Hùng cho rằng lời này có hàm ý trong đó.
Chuẩn bị? Kiên ca làm người chính trực, tuyệt đối không để cho anh em Hồng Nghĩa Hải thua thiệt như vậy.
Hắn nói chuẩn bị, nhất định là muốn cho Hồ Tu Dũng tối nay sáng mắt ra.
Đại Thanh Hùng suy nghĩ thật cẩn thận, nhận định Thạch Chí Kiên tổ chức tiệc tối nay là Hồng Môn Yến, để xem tên khốn Hồ Tu Dũng kia có dám đến hay không.
“Không được, ta cũng phải chuẩn bị một chút mới được.” Đại Thanh Hùng như tiếp thêm sức mạnh.
“Có ai không, tập trung tất cả anh em biết đánh.
Đêm nay, Hồng Nghĩa Hải chúng ta nhất định phải ra oai phủ đầu đám khốn Hòa Ký kia, để bọn hắn biết Hồng Nghĩa Hải chúng ta không phải dễ ăn hiếp.”
Thạch Chí Kiên làm sao mà biết được Đại Thanh Hùng khí thế hùng hổ triệu tập đàn em, thề tối nay nhất định phải báo thù rửa hận.
Thạch Chí Kiên rời khỏi bệnh viện Saint Paul, gọi xe kéo đến Vượng Giác, khu tập trung nhiều công ty luật nhất của Loan Tử.
Hệ thống pháp luật ở Hồng Kông thời đại này rất hỗn loạn, không phân trắng đen.
Nghề luật sư cũng không phổ biến như sau này.
Ngoại trừ một số người thượng lưu chơi trò pháp luật với nhau thì rất ít người chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ từ luật sư.
Chiếc xe kéo dừng lại trước biển hiệu văn phòng luật sư Ngũ Thị ở Vượng Giác.
Thạch Chí Kiên bước xuống xe, thanh toán tiền, sau đó bước vào văn phòng luật sư.
Người sáng lập văn phòng luật sư này được mệnh danh là Bố già luật pháp Hồng Kông Ngũ Đình Phương.
Người này cũng là luật sư người Hoa đầu tiên, thái bình thân sĩ đầu tiên và là thành viên người Hoa đầu tiên của hội đồng lập pháp ở Hồng Kông.
Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, huy hoàng của Ngũ Thị không còn nhưng huyền thoại về hắn vẫn còn lưu truyền trong giới luật pháp Hồng Kông.
Còn văn phòng luật sư Ngũ Đình Phương là do đệ tử của Tống Triệu Luân tiên sinh mở ra nhằm tưởng nhớ sư tổ.
Vì thế mới có cái tên như vậy.
Thạch Chí Kiên bước vào văn phòng luật sư.
Văn phòng khá vắng vẻ.
Ngoại trừ năm ba nhân viên đang vùi đầu làm việc, còn có một nhân viên quét dọn lớn tuổi đang cầm chổi quét dọn vệ sinh.
Thấy Thạch Chí Kiên bước vào, một nhân viên có gương mặt trắng trẻo mập mạp chú ý đến hắn.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên người ngợm sáng sủa, khí chất không tầm thường, hắn vội chạy đến xoa tay hỏi thăm: “Tiên sinh, xin hỏi ta có thể giúp được chuyện gì không?”
Thạch Chí Kiên nhìn lướt qua xung quanh: “Có ai rẻ nhất không?”
“Ơ, cái gì ạ?” Nhân viên mập sững sờ.
“Ta hỏi nơi này của các ngươi ai rẻ nhất?”
Nhân viên mập nghe xong, cảm thấy nơi này đâu phải chợ bán thức ăn đâu mà chọn thứ rẻ nhất.
“Thật ngại quá, luật sư nơi này của chúng ta đều ưu tú, một số tốt nghiệp đại học Oxford và đại học Columbia.
Đương nhiên, nếu tiên sinh có thể trả nổi tiền, ta có thể giúp ngươi…”
Không đợi nhân viên mập nói hết câu, Thạch Chí Kiên đã cắt ngang: “Ta biết giá tiền của các ngươi.
Năm trăm tệ, ai đồng ý làm?”
“Ơ?” Nhân viên mập còn chưa hiểu ra, chỉ thấy đám nhân viên công tác đang vùi đầu làm việc vội giơ tay: “Ta đồng ý.
Tiên sinh, có việc gì ngươi cứ hỏi ta.”
Thạch Chí Kiên nói tiếp: “Ba trăm tệ, ai đồng ý?”
Thoáng chốc, người giơ tay rớt hơn phân nửa.
“Một trăm tệ, ai đồng ý?”
Một nửa còn lại cũng buông xuống, chỉ còn lại một người vẫn giơ tay.
Thạch Chí Kiên đưa tay chỉ vào người đó: “Vậy thì ngươi.”
Nhân viên mập nhìn thấy, không khỏi choáng váng: “Vậy mà cũng được sao?”
Nhân viên “may mắn” được Thạch Chí Kiên chọn trúng vội ôm cặp công văn chạy đến: ‘Xin chào tiên sinh, ta tên Hồ Tuấn Tài, xin được chiếu cố nhiều hơn.” Nói xong, hắn đưa tay ra, mỉm cười nói.
Thạch Chí Kiên nhìn đối phương một chút.
tóc rẽ ngôi giữa, đeo kính gọng nhựa đen, mặc bộ vest ngoại cỡ, mỉm cười vui vẻ như một con sóc.
“Ta tên Thạch Chí Kiên, ngươi cứ gọi ta là Thạch tiên sinh.”
“Vâng, Thạch tiên sinh.
Ngươi muốn ta làm gì?”
“Thời gian khẩn cấp, vừa đi vừa nói.” Thạch Chí Kiên quay người bước ra ngoài.
Hồ Tuấn Tài vội đẩy mắt kính lên chạy theo.
Nhân viên mập phía sau hô to: “Hồ Tuấn Tài, đừng quên trở về nộp tiền giới thiệu đấy.”
“Biết rồi.” Hồ Tuấn Tài quay lại gào to một tiếng.
Hôm nay là lần đầu tiên “ra sân khấu” của hắn trong vòng một tháng qua.
…
Bước ra khỏi văn phòng luật sư, Hồ Tuấn Tài vội ôm cặp công văn đuổi kịp Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, ngươi nên nói qua một chút ta cần làm cái gì để ta có sự chuẩn bị.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Vậy ngươi hãy nói trước ngươi biết cái gì?”
Hồ Tuấn Tài sững sờ: “Ta biết cái gì? Ta là luật sư, đương nhiên là biết về pháp luật rồi.”
“Thật sao? Thế còn những cái khác?”
“Ví dụ như?”
“Ca hát?”
“Không biết.”
“Khiêu vũ?”
“Không biết.”
“Diễn kịch?”
“Tiên sinh, ngươi đừng làm khó ta.
Ta không biết mấy thứ đó đâu.” Hồ Tuấn Tài hoài nghi không biết có phải Thạch Chí Kiên đang đùa giỡn hắn hay không.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Nói hay lắm.
Thật ra, ta thích nhất chính là ngươi cái gì cũng không biết.”
“Ơ?” Hồ Tuấn Tài hồ đồ rồi.