Nhưng so với công nhân kỹ thuật của nhà máy, Thạch Chí Kiên đau đầu với đội vận chuyển và đội ngũ bảo vệ hơn.
Tuy những người trẻ tuổi ở Nguyên Lãng đều mạnh mẽ nhưng lại không quá phù hợp.
Đội ngũ vận tải cần có khả năng lái xe, biết bốc dỡ hàng hóa, quan trọng nhất là phải có mối quan hệ tốt với các cửa hàng lớn và cung cấp, phân phối một cửa.
Chưa kể đội ngũ bảo vệ, ngoài thể lực khỏe mạnh, bọn hắn còn cần phải có kỹ năng tốt, ít nhất phải học qua kungfu.
Đây là Hồng Kông những năm 1960, rồng rắn lẫn lộn.
Ngươi muốn xây dựng nhà máy ở nơi này, đồng thời còn phải vận chuyển hàng hóa, ngươi không thể không có đội ngũ bảo vệ mạnh mẽ.
Nếu không, cứ hai ba ngày ngươi sẽ bị người ta phóng hỏa thả rắn, nửa đường ăn cướp.
Mặc kệ thế nào, việc tuyển dụng cũng gần như đã hoàn tất.
Thạch Chí Kiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thời gian đã gần đến giữa trưa.
Thạch Chí Kiên để Sỏa Cường ở lại thôn, đăng ký thông tin của dân làng, còn mình thì cầm ba ký thịt heo đón một chiếc xe kéo ven đường chạy về nhà ở Thạch Giáp Vĩ.
Ba ký thịt heo đều là thịt bắp.
Khi Thạch Chí Kiên chia thịt heo, hắn cố tình bảo Sỏa Cường giữ lại.
Thạch Ngọc Phượng làm việc ở nhà máy sản xuất hoa nhựa rất vất vả, lại không nỡ ăn ngon.
Bảo Nhi càng lúc càng lớn, Thạch Chí Kiên đành phải nhân cơ hội này tìm thêm chút đồ bổ cho hai người.
Thạch Giáp Vĩ vẫn bẩn và hỗn loạn như trước kia.
Một nhóm trẻ em đang chơi cưỡi ngựa trên cọc tre, một nhóm người lớn vẫn cướp nhà bếp công cộng và nhà vệ sinh công cộng ở hành lang.
Từ xa ngươi đã có thể nhìn thấy làn khói đen cuồn cuộn từ bếp và ngửi thấy mùi nước tiểu nồng nặc từ nhà vệ sinh.
Một nữ nhân đang ngồi ôm con cho bú ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nàng cũng chẳng ngại, ngược lại còn phô bày bộ ngực trắng như tuyết của mình ra trước mặt Thạch Chí Kiên.
Bốn nam nhân cởi trần đang chơi mạt chược, đầu mẩu thuốc lá rẻ tiền vương vãi trên mặt đất.
Vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên, bọn hắn vội vàng đứng lên chào hỏi: “A Kiên, về rồi à?”
“A Kiên, ngươi càng lúc càng đẹp trai đấy.”
“A Kiên, mấy ngày nay ngươi phát tài chỗ nào thế? Tại sao ta lại không thấy ngươi?”
Thạch Chí Kiên chỉ tùy tiện nói vài câu với bọn hắn.
Đám người đó nịnh nọt hắn như vậy khiến cho hắn không được tự nhiên.
Càng gần đến nhà, hắn càng thấy mọi người nhìn hắn với ánh mắt không đúng.
Hiện tại, Thạch Chí Kiên rất nổi tiếng, có mối quan hệ thân thiết với tam thiếu gia của tập đoàn Từ thị.
Đây là tư thế phượng hoàng bay cao.
Những người nghèo này bình thường thích nâng cao giẫm thấp, đối với Thạch Chí Kiên sắp phát tài đương nhiên phải ra sức nịnh bợ rồi.
Thạch Chí Kiên không quá quen thuộc với tình huống này, nhất là không quá ưa thích kiểu hàng xóm gió chiều nào ngả theo chiều đó.
Lúc trước, khi nhà của hắn xảy ra chuyện, cả đám đều làm rùa đen rút đầu.
Bây giờ nhìn thấy người sang lại muốn bắt quàng làm họ, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như thế.
“Chắc phải tìm nhà khác dọn đi thôi.” Thạch Chí Kiên suy nghĩ.
Vất vả lắm mới thoát khỏi mấy người hàng xóm, Thạch Chí Kiên đến trước cửa nhà mình.
Hắn còn chưa bước vào cửa đã nghe trong nhà truyền ra giọng điệu đảm bảo của Thạch Ngọc Phượng: “Chuyện này cứ thế đi, ta nhất định sẽ giúp đến cùng.”
Thạch Chí Kiên nghe xong lập tức biết được bà chị của mình đang hứa hẹn với người ta, cũng chẳng biết chuyện hứa hẹn có lớn không, có thể giải quyết được không.
Không suy nghĩ nhiều, Thạch Chí Kiên mang theo thịt heo bước vào nhà.
Không chờ hắn đứng vững gót chân, hắn đã bị cảnh tượng trong nhà làm giật mình.
Diện tích nhà vốn đã chật chội, lúc này lại bày đủ đồ, như bánh quy đóng hộp, trứng, trái cây, gà, vịt và cá treo trên tường, đến nỗi Thạch Chí Kiên thiếu chút nữa không còn chỗ đặt chân.
Có ba người đang ngồi trên chiếc giường trong phòng.
Một người là Thạch Ngọc Phượng, hai người còn lại là một cặp nam nữ trung niên diện mạo không tầm thường.
Nam nhân hút thuốc, vẻ mặt khôn khéo.
Nữ thì nắm tay Thạch Ngọc Phượng, vẻ mặt cảm kích.
Thấy Thạch Chí Kiên đột nhiên bước vào, ba người đầu tiên là ngây ra, sau đó Thạch Ngọc Phượng vui mừng nói: “Nhìn xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Em trai của ta về rồi.”
“A Kiên, mấy ngày qua ngươi chết ở đâu vậy? Không thấy gọi về nhà, ngươi có biết ta lo cho ngươi lắm không?”
“Nhưng không sao, bây giờ ngươi về là tốt rồi.
Nào, mau đến gặp Lưu thúc và Lưu thẩm của chúng ta đi.”
Thạch Ngọc Phượng tiến lên kéo Thạch Chí Kiên lại.
Đầu tiên, nàng nhận lấy thịt heo trong tay Thạch Chí Kiên, động tác nhanh nhẹn treo trên tường rồi mới phấn khởi giới thiệu hắn với hai vợ chồng kia.
“Lưu thúc, Lưu thẩm, đây là A Kiên nhà ta, cũng là bạn tốt của thiếu gia nhà họ Từ, làm công cho hắn.
Ngoại trừ chăm chỉ, thông minh và có năng lực thì không thành công cho lắm.”