Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang - Tấn Thiết

Chương 42: 42: Ngồi Đây Uống Café Cũng Không Tệ





Thạch Chí Kiên hơi giật mình, tên của đối phương khiến hắn nhớ tới nữ chính trong một bộ phim kung fu Hồng Kông kiếp trước.

Nhìn kỹ, nữ hài này có chút giống với nữ chính.
Thạch Chí Kiên đi thẳng vào vấn đề: “Chào ngươi, Yamada tiểu thư.

Lần này ta đến là muốn đặt quý công ty mười máy.”
“Rất vinh hạnh được phục vụ cho ngươi.

Không biết ngươi cần loại máy móc nào?”
Thạch Chí Kiên vẫy tay với Điền Gia Nhạc.
Điền Gia Nhạc không hiểu, Thạch Chí Kiên lập tức chỉ vào cặp công văn mà hắn đang mang.
Điền Gia Nhạc hiểu ra, vội vàng đưa cặp công văn cho hắn.
Thạch Chí Kiên đặt cặp công văn lên bàn, trịnh trọng mở ra.

Bên trong không có gì, chỉ có mấy phần văn kiện.
Điền Gia Nhạc bĩu môi, nhớ lại lời khoác lác của Thạch Chí Kiên trước đó.


Bấy nhiêu đủ mua một tòa nhà? Tiếng Quảng Đông nói như thế nào nhỉ? Fuck you!
Thạch Chí Kiên lấy một phần văn kiện, từ trong văn kiện lấy ra một bản vẽ: “Yamada tiểu thư, thứ cho ta mạo muội.

Ta thấy chủng loại mà các ngươi sản xuất không quá phù hợp với yêu cầu của ta.

Cho nên, không biết các ngươi có thể dựa theo bản vẽ của ta mà sản xuất ra loại máy móc ta cần hay không.”
Mitsuko Yamada không có gì ngạc nhiên.

Người đưa ra yêu cầu đặc biệt như Thạch Chí Kiên không phải không có.
Nàng tiếp nhận bản vẽ của Thạch Chí Kiên, cẩn thận xem xét, vẻ mặt dần dần từ bình tĩnh chuyển sang ngạc nhiên.

Nàng lập tức nói: “Thật ngại quá, thưa tiên sinh.

Loại thiết kế theo yêu cầu của ngươi, ta không thể làm chủ được.

Việc này cần các nhà thiết kế chuyên nghiệp của công ty chúng ta đưa ra quyết định.

Ngươi chờ cho một lát.”
Thạch Chí Kiên im lặng, bình tĩnh quan sát tất cả các phản ứng của Yamada.

Trước đó, hắn thông qua so sánh đã biết được phân lượng bản thiết kế của mình.

Dù sao, thiết kế máy móc vượt mức quy định mấy chục năm, làm sao niên đại này có thể so sánh?
Thế là, Thạch Chí Kiên và Điền Gia Nhạc ngồi chờ tại khu khách hàng, còn Mitsuko Yamada thì cầm bản vẽ đi giày cao gót vội vàng lên lầu.
Không bao lâu sau, Mitsuko Yamada quay lại.

Đầu tiên, nàng lịch sự xin lỗi Thạch Chí Kiên vì đã để bọn hắn chờ quá lâu, còn nói nhân viên thiết kế rất xem trọng bản vẽ, hiện tại đã báo cáo lên cấp trên, hỏi bọn hắn có thể chờ thêm một chút nữa hay không.
Thạch Chí Kiên gật đầu nói: “Không sao, ngồi đây uống café cũng không tệ mà.”

Yamada Mitsuko lập tức khó xử nói tiếp: “Tiên sinh, bên phía chúng ta còn có một yêu cầu quá đáng, không biết ngươi có yên tâm giao bản vẽ cho chúng ta hay không? Công ty của chúng ta rất có hứng thú với bản vẽ của ngươi, đồng thời cũng rất xem trọng…”
Không đợi Yamada nói xong, Thạch Chí Kiên đã lên tiếng: “Không sao, các ngươi cứ giữ lại trước.”
Thạch Chí Kiên trả lời một cách dứt khoát, khiến Mitsuko Yamada sửng sốt trong giây lát.

Nàng không khỏi nhìn hắn thêm một chút, sau đó cúi người chân thành nói: “Cảm ơn ngươi đã tin tưởng công ty của chúng ta.”

Thạch Chí Kiên ngồi ở sảnh chờ khoảng mười phút, lúc này Mitsuko Yamada cùng với một nam nhân trung niên bước đến.
Nam nhân trung niên không cao, mặc vest màu đen, dáng người khôi ngô lực lượng giống như vệ sĩ.
“Xin chào Thạch tiên sinh, chủ tịch công ty chúng ta muốn gặp ngươi, không biết ngươi có thời gian hay không?” Giọng điệu của Yamada rất kích động.

Dù sao không phải khách nào cũng có cơ hội được gặp mặt chủ tịch.
Điền Gia Nhạc líu lưỡi.

Asakura Nobuo là một tồn tại như thần ở Yokohama.

Mặc kệ tài sản hay là thực lực, hắn thuộc loại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Thạch Chí Kiên lại có vẻ rất bình tĩnh: “Đương nhiên là được.”
“Mời sang bên này.” Mitsuko Yamada đứng nghiêng sang một bên, sau đó làm động tác mời Thạch Chí Kiên.
Dưới sự dẫn đầu của nam nhân trung niên, mọi người đi xuyên qua công ty, đi vào một biệt thự độc lập đằng sau công ty.
Trên tầng ba của biệt thự, trước một cánh cửa, ngón trỏ của nam nhân trung niên cung kính gõ vào cánh cửa một cái, sau đó cúi đầu nói với người bên trong: “Asakura tiên sinh, Thạch tiên sinh đến rồi.”
“Ồ, thật sao? Mau cho khách vào.


Làm chủ nhà mà để khách chờ quá lâu là một hành vi không lịch sự.” Nam nhân trong phòng lên tiếng.
“Vâng.” Nam nhân trung cúi đầu, quay người nói với Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh, chủ tịch Asakura đang đợi ngươi ở bên trong.

Mời vào.” Hắn đưa tay cung kính làm động tác mời.
Thạch Chí Kiên mỉm cười, bước vào phòng tiếp khách.
Lúc này nam nhân trung niên mới nhẹ nhàng khép cửa lại, rút lui vài bước, quay người ưỡn ngực ngẩng đầu đứng thẳng một bên.
….
Toàn bộ phòng khách rộng khoảng chín mươi mét vuông, ba mặt có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn kiểu Nhật.

Cửa sổ mở, bên ngoài trồng hoa, tỏa ra hương thơm tươi mát.
Giữa phòng khách là một chiếc bàn trà thấp, một lão nhân mặc kimono bằng vải lanh đang quỳ trên tấm nệm phía sau bàn trà.

Theo thông tin mà Thạch Chí Kiên tìm hiểu trước đó, nam nhân này chính là chủ tịch của công ty Yokohama Kim Long, Nobuo Asakura.
Bên cạnh hắn, một nữ nhân mặc bộ kimono màu đỏ thẫm cũng đang quỳ trên nệm, cầm một chiếc kẹp trà bằng tre rửa bộ pha trà.