Khi Từ Thế Huân và Thạch Chí Kiên chia tay, hắn còn cười hì hì kéo Thạch Chí Kiên sang một bên truyền thụ tâm đắc: “Tiểu Hồng Hà không tệ đâu, để xem ngươi đêm nay có thể xong hay không.
Nhớ kỹ, tất cả nữ nhân đều ái mộ hư vinh.
Nắm không được thì dùng tiền nện xuống.”
Đối với kỹ năng tán gái Từ Thế Huân truyền thụ, Thạch Chí Kiên không dám gật bừa.
Huống chi bây giờ hắn đang thiếu tiền.
Nhìn thấy Từ Thế Huân lái chiếc Bentley cùng hai người đẹp đi xa, Thạch Chí Kiên quay đầu nhìn Tiểu Hồng Hà.
Trong màn đêm, Tiểu Hồng Hà mặc chiếc sườn xám đơn bạc, thái độ có chút thận trọng.
“Ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về?”
Tiểu Hồng Hà kinh ngạc liếc mắt nhìn Thạch Chí Kiên một chút.
Nàng đã trải qua phong trần, cũng đoán được Thạch Chí Kiên đang lạt mềm buộc chặt.
“Tiêm Sa Chủy, đường Sơn Lâm.”
Thạch Chí Kiên gật đầu, vẫy xe kéo đang đậu đợi khách cách đó không xa.
Người kéo xe thấy có khách, vội kéo xe kéo chạy đến.
Thạch Chí Kiên để Tiểu Hồng Hà lên xe trước.
Một cơn gió thổi tới, Tiểu Hồng Hà mặc sườn xám đơn bạc nhịn không được rùng mình một cái.
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác đưa cho nàng: “Ngươi mặc vào đi.
Ngươi dựa vào giọng hát để kiếm cơm, tuyệt đối đừng để cảm mạo.”
Trong lòng Tiểu Hồng Hà cảm thấy ấm áp, tiếp nhận áo khoác khoác lên người.
Thạch Chí Kiên bước lên xe, ngồi sát bên cạnh Tiểu Hồng Hà.
Xe kéo kêu lên một tiếng, nâng khung xe chạy đi.
Hai người ngồi sát cạnh nhau.
Thạch Chí Kiên rất biết quy củ, không động tay động chân.
Điều này khiến cho Tiểu Hồng Hà cảm thấy có chút không được quen cho lắm.
Nói thật, ấn tượng của Tiểu Hồng Hà đối với Thạch Chí Kiên không tệ.
Dáng dấp đẹp trai lại còn có tài hoa.
Nhất là điệu múa do hắn sáng tác khiến cho Tiểu Hồng Hà có được lợi ích không nhỏ.
Thạch Chí Kiên rút một điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó móc que diêm.
Hắn quẹt lửa nhưng lửa không cháy.
Gió đêm hơi lớn, xe kéo chạy trên đường cái vô cùng xóc nảy.
Thạch Chí Kiên đang định từ bỏ, Từ Thế Huân dùng áo khoác của hắn giúp hắn ngăn gió đêm.
Thạch Chí Kiên nhìn nàng một cái, không nói thêm câu nào, một lần nữa quẹt que diêm.
Lần này diêm đã cháy.
…
Buổi tối Tiêm Sa Chủy có chút náo nhiệt.
Dưới ánh đèn xa hoa trụy lạc, “lên lầu đánh giày” có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Đánh giày đều là những mỹ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, quần áo hở hang.
Kỹ thuật đánh giày có được hay không không nhất định, nhưng dáng người của các nàng nhất định phải đẹp.
Khách hàng chỉ tốn có mấy đồng là có thể nhìn không sót một cái gì.
Nhưng nhìn thì nhìn, không thể sờ.
Theo Thạch Chí Kiên biết, đường Lạc Khắc của Loan Tử có một tiệm chụp ảnh giá rẻ, còn gọi là body-painting.
Đó chỉ là một nữ người mẫu khỏa thân tạo dáng, sau đó một nhóm nhiếp ảnh gia và họa sĩ đến để phác họa.
Tuy nhiên, những người được gọi là nhiếp ảnh gia và họa sĩ này không làm việc đó vì nghệ thuật.
Vì cái gì thì trong lòng mọi người tự biết.
Bánh xe kéo rất nhẹ, rất nhanh đã đến đường Sơn Lâm Tiêm Sa Chủy.
Tiểu Hồng Hà bước xuống xe kéo, nhìn về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cũng xuống xe.
Tiểu Hồng Hà đưa chiếc áo khoác lại cho Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên khoác áo khoác lên khuỷu tay.
Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hồng Hà hiện lên sự ngượng ngùng, lấy hết can đảm nói: “Ngươi có muốn uống ngụm trà hay không?”
Thạch Chí Kiên nhìn chỗ ở của Tiểu Hồng Hà, hiểu nàng nói vậy là có ý gì.
Ngay khi Tiểu Hồng Hà cho rằng hắn sẽ đồng ý, hắn lại nói: “Không cần, hôm nay quá muộn rồi.”
Tiểu Hồng Hà ngẩn ra, sau đó nàng cảm thấy tủi thân: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nói ta không xứng với ngươi?”
“Không!” Thạch Chí Kiên tiến tới gần sát lỗ tai của nàng, giọng điệu bình thường: “Ngươi xứng đáng tìm được nam nhân tốt hơn.”
…
Khi Thạch Chí Kiên trở lại nhà ở Thạch Giáp Vĩ, Khương Mỹ Bảo đã ngủ.
Thạch Ngọc Phượng không muốn bật đèn điện nên thắp một ngọn đèn dầu, ngồi trên một khung gỗ nhỏ và khâu những con búp bê dưới đèn.
Dưới chân nàng có một đống giẻ rách lớn, bừa bộn, đủ màu sắc.
Thạch Ngọc Phượng nhờ người bí mật lấy những thứ này từ xưởng may ra.
Vì lý do này, Thạch Ngọc Phượng đành phải nợ đối phương một ân huệ.
Lúc này, Thạch Ngọc Phượng đang khâu hai chiếc cúc áo màu đen phồng lên trên đầu con búp bê để làm mắt.
Thạch Chí Kiên cởi áo khoác, nói với nàng: “Không cần làm, cứ mua cho Bảo Nhi một con là được.”
“Tiền đâu chứ? Mua đồ không cần tiền sao?” Thạch Ngọc Phượng dùng cây kim mỏng trong tay xuyên qua tấm vải, nàng vẫn đang suy nghĩ về việc em trai tiêu tiền hoang phí như thế nào.
Thạch Chí Kiên lập tức im lặng.
Chỉ cần vừa nhắc đến tiền, Thạch Ngọc Phượng đã đằng đằng sát khí.