Trọng Sinh Quân Y

Trọng Sinh Quân Y - Chương 57




Trong phòng vệ sinh, Trần San nhìn vào gương, trong mắt đầy tơ máu, thật là, khóc cũng quá ác đi, hốc mắt đều sưng lên cả rồi.



Cô lập tức dùng khăn ướt chườm vào mắt, vô tình nhìn thấy Hàn tứ ở bên cạnh, khuôn mặt tươi cười đến biến hình.

“Khụ.” Trần San ho thật mạnh một tiếng.

Hàn tứ nhìn thấy Trần San đang nhìn hắn thì thu ý cười, nhìn thấy hốc mắt hồng hồng kia lại muốn cười một trận.

“Đã đủ chưa, không biết vừa rồi là ai không dám lên tiếng.” Trần San nói với vẻ mặt oán giận.

“Không phải cô cũng xuất chiến rất tốt sao, tôi cũng ngồi xem như anh trai thôi.” Hàn tứ chỉ cần nhớ tới cảnh tượng vừa rồi thì lại tươi cười sáng lạn, nha đầu kia quả là thú vị.



Nhưng thấy vẻ mặt nha đầu có vẻ ưu sầu lập tức an ủi nói.

“Không có việc gì, tuy rằng Tiêu lão đại gia có chút mâu thuẫn với tôi, nhưng chỉ là hắn tức giận do em trai bảo bối của hắn đi theo tôi mà không nghe sự sắp xếp trong nhà.



Hắn là người có năng lực, đối với cô cũng không để ý lắm đâu, nhưng mà Tam a, đòn khi nãy của cô thật đẹp.”

Trần San không nói gì ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Khi Trần San cùng Hàn Song Lăng mở cửa rời khỏi đây, Trần San cảm thấy hoa mắt.



Cừ thật, vừa rồi căn phòng riêng còn rất lạnh giờ đây đã chật ních các cô gái, giữa căn phòng đầy các mĩ nữ khiến Trần San hoa cả mắt.

Hàn tứ mang theo Trần San ngồi vào cái sofa còn lại, rất chăm sóc mà rót cho cô một chén trà nóng.



Trần San vừa cầm lấy chén trà đã cảm giác được hai ánh mắt nhìn cô chăm chú, lập tức cô dùng mắt quan sát, ánh mắt sắc bén của Tiêu đại thiếu nhìn chằm chằm lại đây, ánh mắt còn lại căn bản Trần San không rảnh chú ý đến.

Trần San nghĩ rằng, thật là, vẫn không để yên a.



Thật ra, Tiêu đại thiếu của chúng ta cũng không có ý tưởng gì, bị Trần San quậy một trận như vậy nên cũng không còn tinh thần mà ép buộc nha đầu kia, nhưng khi Hàn đại cho quản lý mang một đám các cô gái vào, người yêu sạch sẽ như Tiêu đại thiếu lại nghĩ đến cái ống quần của mình, dạ dày lại đau rồi, cho nên đương nhiên sẽ liếc mắt mà nhìn Trần San ngồi trên sofa bên cạnh.

Trần San sâu sắc cảm thấy ngày hôm nay chịu sự hoảng sợ đã bằng tất cả hoảng sợ trước kia gộp lại.



Tay cầm cốc nước uống mấy hớp mới có thể khiến tinh thần bình tĩnh lại.

Hiện tại Trần San phát hiện sự chú ý của mọi người cũng không đặt lên người cô nữa, thở phào nhẹ nhõm, cho dù chỉ là liếc mắt nhìn cũng không tốt, đặc biệt là với dân chúng bình thường như cô.

Có lẽ sẽ có người nói, làm người thì ít nhiều đều có chút hư vinh, đúng vậy, đối với Trần San mà nói, cô vẫn chưa đạt đến được cảnh giới gió thổi không ngã, nhưng mà nghĩ lại, thực tế đã dạy cho cô rằng, rời xa những người này thì có bị thổi ngã cũng dễ dàng đứng lên hơn.



Có lẽ khi có hứng thú thì họ đối xử tốt với bạn nhưng khi đã vô vị rồi thì một chút giá trị cũng không có, ngay cả bản thân mình cũng đánh mất đi.

Thật ra ở cùng những người này, Trần San chỉ cần làm người thực của bản thân, không cần cố sức đi lấy lòng, cũng không cần phải giả bộ thanh cao.

“Tam, lại đây.”

Trần San ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn đại ở đối diện vẻ mặt ôn nhu vẫy tay với cô.

Mà lúc này Trần San mới nhớ đến nguyên nhân của sự bi thảm hôm nay, tất cả đều là do Hàn đại kia.



Không nói gì đã kéo cô đi ăn, không giải thích gì đã kéo cô đến câu lạc bộ.



Lại nhìn đến Hàn đại ở đối diện, a, ánh mắt nhìn cô sao dịu dàng quá vậy, toàn thân Trần San nổi da gà.




Nhưng mà nhìn đến tay trái của hắn còn đang một cô gái xinh đẹp, vậy gọi cô tới làm gì a, Trần San nghĩ đây là ăn trông bát mà nhìn trong nồi a.

Vẻ mặt Trần San đặt một dấu chấm hỏi, trừng mắt Hàn đại, hắn muốn trái ôm phải ấp sao.





Nhưng rồi cô cúi đầu nhìn lại thân thể nhỏ bé của mình, trái ngược hoàn toàn với đại mỹ nhân mà Hàn đại đang ôm, Trần San lại cảm thấy là cô đa tình rồi, hai người quả là hai cấp bậc khác nhau a.

Hàn Thiên Lâm cảm thấy chắc nha đầu Trần San đang hoảng sợ, khi nãy mới khóc to như thế mà.



Thấy Tiêu đại thiếu dùng ánh mắt thù địch nhìn cô nên nghĩ nha đầu kia cũng không có tâm tình mà nghe hắn gọi, hắn liền buông cô gái bên cạnh rồi chậm rãi bước qua.

Trần San nhìn Hàn đại ngồi vào bên cạnh, a, đừng chạm cái móng vuốt kia vào người cô a.

Hàn Thiên Lâm xoa xoa mái tóc của nha đầu kia, lại nhìn đến hốc mắt đỏ đỏ, chó chút đau lòng.



Thật ra Hàn Thiên Lâm cảm thấy chỉ cần có nha đầu kia ở bên cạnh thì cả người hắn đều thấy thoải mái, thỉnh thoảng yên tĩnh lại nhớ đến dáng vẻ ăn cơm của nha đầu thì thấy thú vị.



Tuy rằng nha đầu kia hiện tại không xa không gần với hắn, nhưng hắn vẫn muốn sủng ái cô.

Trần San không biết Hàn Thiên Lâm ở bên cạnh đang nghĩ cái gì, nếu nhe biết hắn xem cô như chó mèo cưng thì không chừng trở mặt a.



Đối với Trần San mà nói, cô rất khéo trong việc đưa đẩy nhưng điều kiện là không đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô, đây chính là giới hạn, cho nên ai giẫm lên giới hạn này thì cô sẽ cho hắn cả đời mọc nấm mốc.


Trần San nhìn Hàn đại nhàn nhã ngồi bên cạnh mình, lâu lâu lại xoa mái tóc, lâu lâu lại nhỏ giọng nói chuyện khiến cả người cô thật không thoải mái, nghĩ rằng, tôi với anh thật không thân quen như vậy a.

Trần San nhìn thấy người đẹp ngồi trên sofa đối diện đang ai oán nhìn mình thì có chút đau đầu.



Còn những người khác thì uống rượu, trêu đùa với mỹ nữ bên cạnh, cuộc sống này, thật hủ bại.

Mãi đến khi Tiêu đại thiếu vẫy tay với Hàn đại, Hàn đại thấy Trần San cũng đã bình phục thì liền đi qua.

Trần San thở ra một hơi, đây cô tạo nghiệt gì vậy.





Trần San nhìn nhìn, không có ai chú ý đến cô, ngoại trừ Tiêu đại thiếu thỉnh thoảng sẽ liếc mắt tới, Trần San hít sâu một hơi, lại uống thêm mấy hớp trà củng cố lại tâm lý.

Lập tức, Trần San thừa dịp người tới ta đi, vụng trộm lết tới chỗ rẽ bên cạnh sofa, chớp mắt liền chuồn êm ra khỏi phòng.



Sau khi đi ra, Trần San nhanh chóng đi vào thang máy bước xuống đại sảnh.

Cho đến khi Trần San đứng ở cửa câu lạc bộ mới phát hiện trong phạm vi mấy dặm quanh đây không có người ở.



Đang không biết xoay sở thế nào thì gặp được người quản lý đã dắt họ vào.

“Quản lí.” Trần San bình tĩnh chào hỏi một tiếng.

Quản lý tới cửa nhìn Trần San, mắt sáng lên: “Thì ra là tiểu thư a.”

“Gọi tôi Trần San là được rồi, quản lý, khi nãy gây ra chuyện thật là có lỗi.”


“Không có việc gì, đúng rồi, đây là lần đầu tiên tiểu thư đến đây sao?” Quản lý Hảo lấy ra một thẻ hội viên đã chuẩn bị từ sớm đưa đến trước mặt Trần San, trong lòng thầm nói, may mắn là chuẩn bị sớm, vốn nghĩ rằng sau khi các thiếu gia kết thúc mới đưa cho cô ấy.



Từ khi quản lý Hảo nhìn thấy Trần San một tay hạ gục địch thủ thì trong lòng đã sùng bái Trần San vạn phần a.

Trần San nhìn quản lý, tiếp nhận lấy thẻ hội viên nói: “Hàn tứ để tôi về trước, bọn họ còn có việc, ông có thể lấy xe của anh ấy cho tôi được không, tôi có việc gấp.”

Quản lý Hảo rất tình nguyện cống hiến sức lực cho Trần San, nhanh chóng đi sắp xếp, vẻ mặt tươi cười đưa Trần San lên xe, lại còn phất phất tay với cái xe đã đi xa.



Nghĩ đến khi nãy tiểu thư Trần San vỗ vai mình cổ vũ, nhất thời kích động vạn phần.



Ngoại trừ ông chủ của hắn, quản lý Hảo quyết định tiểu thư Trần San sẽ là đối tượng mà hắn sùng bái nhất.


Trần San lái xe như bão táp, dù sao hóa đơn phạt cũng là do hắn trả, cô chỉ dùng 30 phút là chạy đến khu vực gần trường học.

Nhìn đồng hồ, cách giờ tắt đèn còn một khoảng thời gian nữa, Trần San liền không nhanh chậm tìm một chỗ đỗ xe.

Khi nhận được điện thoại của Hàn tứ, Trần San đang nhàn nhã đi đến cửa trường học.

“Alo.”



“Trần San, cô ở đâu?” Hàn tứ thực buồn bực, đùa cũng hay thật, quan hệ với anh Tiêu đang tốt hơn sau cứ quật ngã của Trần San khiến trong lòng hắn rất cảm kích Trần San, nhưng mà trong nháy mắt nha đầu kia lại biến mất, Hàn đại thì dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, còn Tiêu đại thiếu thì cười như không cười.

Hàn tứ tìm khắp phòng cũng không thấy bóng dáng của Trần San, ai bảo trong này hắn là nhỏ nhất, đành phải tìm đến quản lý, Hàn tứ thật đau đầu.

Nghe quản lý nói xong thì Hàn tứ thật muốn cắn nha đầu kia.



Hắn lập tức gọi điện thoại qua.



Hàn đại nhìn có vẻ buồn bực, muốn đối tốt với nha đầu kia nhưng nha đầu kia lại không cảm kích, không có biện pháp a.



Còn vẻ mặt Tiêu đại thiếu giống như chuyện này không nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Tôi vừa về đến trường, khi nãy nhớ ra có bài tập phải làm ngay, ngày mai nộp rồi, chưa kịp nói với các anh.”

“Cô, cô trở về bằng cách nào?” Hàn tứ không ngờ mấy người bọn họ cũng không so được với bài tập.

“Nga, xe của anh cũng thật tốt nha, tôi đã giúp anh tìm một chỗ đẫu ở siêu thị gần trường học, chìa khóa đã giao cho bảo vệ, nhớ lấy.”

Hàn tứ bắt đầu đau lòng cho cái xe thân yêu của mình, trình độ đi xe của nha đầu kia như thế sao quản lý lại dám giao xe chứ.

Sau khi Trần San kết thúc cuộc nói chuyện thì đem chìa khóa xe giao cho bảo vệ cửa rồi trở về phòng.



Hôm nay cứ như đi đánh giặc vậy, Trần San chào hỏi những người khác xong thì đi vào phòng vệ sinh tắm rửa một phen.



Chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhìn thấy cái thẻ hội viên kia, cô liền tùy tiện ném vào một góc ngăn kéo, xoay người leo lên giường.



Mệt a.



Nhìn Tâm Á cười một cái rồi ngủ luôn..