Trọng Sinh Quân Y

Trọng Sinh Quân Y - Chương 44




Sau khi giới thiệu xong, mọi người trên bàn cơm lại cười tủm tỉm gọi Trần San một tiếng, mỗi tiếng liền làm Trần Sau đau ngực một trận.

Cô nhìn Tâm Á chỉ thấy Tâm Á đang mất hồn mất vía, ánh mắt ngây ngốc.

Trần San nghẹn khuất, thở dài, nhìn xem, dàn trận thế này đã làm cho tinh thần Tâm Á của chúng ta bị phân liệt rồi.



Ngẫm lại chính cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.



Cô oán hận liếc mắt nhìn Dương Việt một cái, anh là anh trai của tôi a, có hố lửa toàn đẩy tôi nhảy xuống.



Hơn nữa còn không thông báo trước một tiếng.

Dương Việt nhận thấy ánh mắt của Trần San, trong lòng cũng ai oán, cô nha, là em gái cũng không nói cho hắn một tiếng, không ngờ còn một người anh là anh trai của Hàn tứ a.



Mặc kệ ba người này buồn bực thế nào, Hàn Thiên Lâm mỉm cười nói: “Bắt đầu đi.”

Phục vụ bay tới bay lui như bươm bướm, sau một lúc bàn đã đầy thức ăn, rượu cũng đã được mở ra, bắt đầu dùng cơm.

Trần San tỏ vẻ thục nữ hé miệng nhỏ ăn, nhìn thấy Tâm Á đang cắn đũa ở bên cạnh, trong lòng Trần San cũng cười rộ lên, gắp đồ ăn vào chén nhỏ của Tâm Á.





Tâm Á ngắm ngắm Trần San, thầm nói, buổi tối trở về cậu chết chắc rồi.

Bên này Trần San cùng Tâm Á vùi đầu ăn, bên kia thì rất náo nhiệt, bạn bè nhiều năm nên ở trên bàn cơm không cần kiêng kị gì.



Bữa ăn bình thường không uống rượu nhưng hôm nay có thể uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.




Vốn dĩ hôm nay Hàn Thiên Lâm đặt liên hoan ở khách sạn này là bởi vì nếu có say thì có thể lên trên nghỉ ngơi cũng tiện.

Chén rượu đưa tới đưa lui, Trần San cùng Tâm Á vẫn chú tâm ăn, Hàn Thiên Lâm thì lại nhìn Trần San.



Thấy cô đang tao nhã gắp đĩa rau nhưng tốc độ kia thì cũng giống như đã đói vài ngày a.



Nghĩ đến lần trước Tiểu tứ (anh Hàn tứ á) mang theo một cô bạn gái, liếc qua một cái thì thấy là đây là một cô gái dã tâm, có khí chất nhưng dáng vẻ kệch cỡm.



Khi hắn hỏi về cô bạn gái lần trước kia thì Tiểu tứ lại cười như không cười, rất đáng đánh đòn, hắn nghe được một câu, chỉ là bạn bè.





Hàn Thiên Lâm có cảm giác như bị chém, khi nào thì Tiểu tứ của hắn bắt đầu kết bạn với nữ a.

Mà nay nha đầu kia lại biến thành em gái của Dương Việt, Trần San này cũng thật lợi hại.

Dương Việt hồng hộc uống rượu, trên bàn này hắn là nhỏ nhất, mấy anh lớn mời rượu, xem đi, cứ nửa chén rồi nguyên ly, hắn đành phải chống đỡ.

Lúc này hắn nhìn đến Trần San đang vùi đầu ăn mãnh liệt, sao có thể quên cô chứ, lần này Trần San mới thật sự là em gái của hắn.

“A, Tam, mời rượu các anh đi.” Dương Việt đá chân Trần San nháy mắt.

Trần San ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Việt đang nháy mắt thì tỏ vẻ như nhìn không thấy gì.

“Em gái, giúp anh một phen đi.” Dương Việt đau khổ cầu xin.


Bên này hai người đá qua đá lại, bên kia Hàn Thiên Lâm nhìn qua hỏi: “Sao vậy Dương Việt?”

“A, Tam nói muốn kính rượu các anh.” Vẻ mặt Dương Việt nghiêm túc.

Trần San nghe thấy thế thì đầu phình to, Dương Việt, anh là anh trai của tôi sao a, bán tôi còn muốn tôi đếm tiền giúp.


“Nga, San San muốn kính rượu sao?” Vẻ mặt Hàn Thiên Lâm ôn hòa nhìn về phía Trần San.

Trần San lắc đầu, lại lắc đầu, còn kém thề với trời là cô không nói những lời này nữa thôi.

Hàn Thiên Lâm nhìn vẻ mặt u ám của nha đầu Trần San kia thì trong lòng buồn cười, khóe miệng giơ lên: “Vậy San San hãy kính rượu đi, bắt đầu từ anh, được không?”



Trần San bất đắc dĩ, tiểu nhân ở trong lòng lại nằm xuống.



Nhìn Hàn đại mang mắt kính, cảm giác thật giống mặt người dạ thú nha.

“Vậy em xin kính rượu.” Trần San đứng lên, Tâm Á ở bên cạnh cười trộm, Tam xuất chiến, quét sạch tất cả nha.

Hàn Thiên Lâm không thể tưởng tượng được nha đầu kia đứng lên thật, cánh tay nhẹ nhàng nâng chén rượu cạn sạch.

Thấy trên bàn cơm có trò hay thì Hạ Thì Vân nhìn mắt Hàn đại: “Hôm nay không nên khách sáo a.” nhìn về nha đầu Trần San, Hạ Thì Vân cũng rất hoài nghi, dáng vẻ nhu nhược thế này, có thể uống sao.

“Trước một ly, sau đó thêm hai ly, rồi sau đó không giới hạn.” Phương Tiên Tri cười lớn khi người ta gặp họa: “Hàn đại, có được không đây?”

“Được, Tam, Hàn đại là anh của em, mau kính rượu.” Dương Việt nhìn Trần San chớp mắt vài cái.

“Hàn đại, mọi người đều đồng ý, cậu cũng đừng không nể mặt nha.” Trần Dương tiếp lời..