Trọng Sinh Quân Y

Trọng Sinh Quân Y - Chương 30




Ngày một tháng năm, sáng đó có hội báo, chiều có hội diễn, hơn nữa Tâm Á nghe được một tin tức nhỏ từ Dương Tuệ, nói là lãnh đạo có thể tới.



Thật đúng là bệnh hình thức mà, Trần San cảm thấy chẳng có gì mà cứ làm quá.



Nhưng mà chắc cùng lắm thì vất vả đứng mấy giờ thôi, hiện tại Trần San đứng cũng rất tốt, mồ hôi ít chảy hơn rồi, tất cả là nhờ vào luyện tập, quả nhiên tiềm lực của con người là vô tận.

Vẻ mặt Trần San khát khao, hiện tại cho dù chạy xa một chút thì tim cũng không còn đập nhanh nữa, hơn nữa tay chân cũng khỏe hơn, lại có thể quật ngã đến hai nam sinh cùng học, đây là điều trước kia cô không dám tưởng.



Cố gắng lên, nắm chặt tay, tin tưởng chính mình, Trần San, sau này mày có thể quật ngã càng nhiều nam sinh hơn, Trần San cười trộm, cái này coi như là học thành tài đi.



Vẻ mặt Trần San thoải mái đứng giữa hàng ngũ, quân trang chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, trong lòng thầm nói, không biết lãnh đạo đẳng cấp cỡ nào mà đi xe đến tận trong này, còn có mấy người huấn luyện đứng xếp hàng hai bên đường nữa chứ, mấy chiếc xe cứ lướt qua nên chẳng thấy mặt mũi lãnh đạo đâu, chỉ cảm thấy ở đằng kia khi lãnh đạo bước ra thì không khí thật yên tĩnh còn có chút áp lực.

Trần San nghĩ thầm trong lòng, khí thế này cũng quá mức cường đại rồi.



Vài cái xe ở sau chạy đến, mọi người trong xe đi ra vây quanh xe lãnh đạo, Trần San cũng hiếu kỳ muốn xông lên xem rốt cục là loại lãnh đạo nào.



Tuy rằng Trần San tiếp xúc ít người có máu mặt, nhưng cũng có chút hiểu biết, phô trương thế này, chắc chắn là nhân vật cấp cao.

Trần San nghĩ đến trước kia khi nhìn thấy ông bí thư nọ đi thị sát, dàn trận cũng không kém thế này là bao, trong lòng than thầm.


Nhưng mà Trần San còn ở trong đội ngũ, muốn tò mò nhìn một chút cũng không được, ai, nhìn một cái để giảm bớt tò mò cũng không được a.



Mà Tâm Á cũng đang đầy mặt nghi hoặc ngắm Trần San, muốn cùng Trần San nhiều chuyện một chút nhưng không thể.

Đám người đi xa, Trần San cũng những người khác đi đều bước, tiến vào lễ đường.

Trần San ngồi ở trên cũng những người khác nghe một cuộc nói chuyện của lãnh đạo.



Tổng kết cuối cùng, là phải khắc khổ học tập, nâng cao kỹ năng chuyên nghiệp, vì nhân loại cống hiến.


Sau khi kết thúc, đợi đến trưa mới đến hội diễn, Trần San cùng Tâm Á trở về ký túc xá.

Trần San mệt mỏi dựa vào bàn học, xoa xoa cái chân nhỏ của mình, chắc nó biến hình rồi.



“Tam, cậu nói xem người đến hôm nay là nhân vật nào a, thật phô trương.



Mình nghe Dương Tuệ nói thì tưởng rằng là cục trưởng cục Y Tế hoặc là lãnh đạo nào đó trong quân đội, nhưng hôm nay nhìn thì có vẻ không giống.” Tâm Á ngồi trên giường của mình, xoay chân xoay tay, quay đầu hỏi Trần San.

“Đừng hỏi mình, mình cũng rất ngạc nhiên, nhưng mà quả thật không biết gì cả.”

Phương Ngôn đang thu dọn trên bàn nghe các cô nói thì tiếp lời: “Mình ở lễ đường tìm hiểu một vòng nhưng cũng không có ai biết.”


“Hỏi vị kia của nhà cậu xem.” Văn Lôi từ buồng vệ sinh đi ra, nhìn Phương Ngôn hỏi.

Phương Ngôn cười sang sảng: “Uh, Song Lăng chưa nói, nhưng mình cảm thấy hình như là anh ấy biết.” Phương Ngôn suy nghĩ nói.

“Dù sao đã đến đây thì chắc chắn là làm lớn, không biết là ai thôi.” Văn Lôi nhún vai.


“Tí nữa mình đi hỏi một chút, các cậu yên tâm.



chị đây cam đoan sẽ trả lời được cho các em.” Phương Ngôn nâng cằm: “Các em chờ xem.”



Mai Tâm Á cùng Trần San liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức nhìn Phương Ngôn nói: “Chúng em chờ.” Nhìn nhau cười, có cái để nhiều chuyện với nhau đương nhiên quá tốt rồi.

Buổi chiều, sau khi hội diễn kết thúc, khi đang xếp hàng rời đi thì phụ đạo viên kêu Trần San, Trần San bước ra khỏi hàng, mặt đầy nghi hoặc chạy đến người hướng dẫn.

“Trần San.”

“Có.”

“Hiệu trưởng có việc tìm, em đi mau qua đó, mục tiêu là phòng hiệu trưởng, mau chạy bộ qua.”

“Vâng.”

Trần San buồn bực, khoảng thời gian trước không phải vừa mới tán gẫu qua sao, sao bây giờ lại mời cô đi uống trà thế này..