Trọng Sinh Quân Y

Trọng Sinh Quân Y - Chương 2




Đầu tháng 5, sáng sớm Trần Thu Ngôn đã đứng đợi ở cửa ra vào của khu nhà, đôi mắt tối đen, tâm tình có chút không yên.



Thành thật mà nói, nhiều năm trải qua mưa gió như vậy, chưa có chuyện gì có thể khiến cô bất an, nhưng đa số mọi người mà nói, khi kiểm tra lái xe đều sẽ khẩn trương, mặc kệ tuổi lớn hay nhỏ.

Trên xe của thầy giáo, một đường dừng lại hai lần, thấy tiểu thư Giáp cùng tiên sinh Ất bước xuống, lần này cô phải đi kiểm tra một đợt nhỏ, nghe nói trước kia không thi nhiều như vậy, nhưng xã hội càng ngày càng nhiều xe nên số lần thi đã gia tăng.



Kỳ thật cuộc thi rất đơn giản, nhưng đối với người đã nhiều năm không còn đến trường thì vẫn là có chút khẩn trương.



Nhưng mà ngoài việc tâm tình hơi dao động, Trần Thu Ngôn vẫn phát huy được hết những tiêu chuẩn bình thường vẫn luyện, đến buổi chiều cô chạy một vòng trong sân, thuận lợi thông qua.



Khi trở về có vẻ vui vẻ, cô liền năn nỉ thầy giáo cho cô tăng tốc thêm hai vạch thử xem, đừng nói cô lớn mật, chạy tốc độ 80km/h trở về tòa nhà cảm giác cũng thật kích thích.

Có lẽ vẫn thương nhớ cảm giác khi lái xe, sau khi cơm chiều cô liền gọi điện cho đồng hương là chị Chu, mượn xe của cô ấy để luyện tập thêm, lần luyện tập này thế mà lại xảy ra chuyện.

Dưới ánh đèn vùng ngoại ô, Trần Thu Ngôn chuẩn bị quay đầu xe thì trước mặt có một chiếc ô tô, tốc độ rất nhanh, đèn chói mắt, cô liền choáng váng một chút, sau khi đầu đau một trận thì không còn biết gì.

Khi Trần Thu Ngôn mở mắt ra, phát hiện ra mình đang nằm.



Giờ khắc này, cô phát hiện toàn thân vô lực, chân không thể cử động, đúng vậy, chân đau đớn, không khí vỗ nhè nhẹ ngoài làn da, chóp mũi ngửi được hương cỏ xanh, yết hầu cũng đau đớn.



Cô không có quên đi ánh đèn chói mắt cùng cơn đau đầu kia, như vậy là cô đang ở bệnh viện, cô được cứu sống.



Không, không đúng, ở đây không giống bệnh viện.



Đây không phải là phòng bệnh phổ biến mà Trần Thu Ngôn vẫn nằm mỗi khi cảm mạo.





Màu xanh lục của quân đội trong rất bắt mắt, ở đây giống như cái lều bộ đội khi đi hành quân.



Cảm giác cơ thể không còn đau đớn nưa, cô chậm rãi ngồi dậy.



Chân trái bị băng một vòng, đập vào mắt chính là giường ngủ chỉnh tề, trên giường là một cái chăn màu xanh lục được gấp thành hình vuông cẩn thận như khi cô được dạy lúc học quân sự ở đại học.




Tổng cộng có hai hàng giường ngủ, mỗi hàng sáu cái, trong lều không có ai, chung quanh rất yên tĩnh.



Tất cả mọi thứ đều xa lạ, thật khiến cô bất an.

Đây là bệnh viện sau khi bị tai nạn xe cộ sẽ vào sao, bệnh viện gì lại thế này.



Lúc này cô mới nhìn vào thân thể của mình, áo lót ngắn tay không rõ màu sắc, quần dài cũng không rõ màu sắc, ống quần bên trái cuốn đến đầu gối, tất cả thật không thích hợp a.



Đưa hai tay đến trước mắt, hai tay này không phải của cô, trong lòng bàn tay có vết chai.



Nhìn về phía ngực, đây cũng không phải bộ ngực nho nhỏ của cô, rõ ràng ngực này phát dục tốt hơn.



Đây không thể là thân thể của cô, nhất là đôi chân dài thẳng tắp kia, đây đôi chân ngắn hình chữ o của cô từ khi nào lại thon dài như vậy, nếu đứng dậy, dáng người này cao ít nhất là 165cm.



Tóc cũng không đúng, trước kia mái tóc gợn sóng rất dài, nay chỉ vừa tới lỗ tai.





Càng không đúng là trước kia cô cận 2,5 độ, bây giờ không đeo kính vẫn có thể nhìn thấy con số ở đầu giường thật rõ ràng.



Chẳng lẽ sau tai nạn xe cộ, toàn thân cô đã được chỉnh hình.

Nằm xuống giường lần nữa, trong lòng có cảm giác nói không nên lời.



Cô vẫn nhớ rõ tình huống lái xe đêm kia, trí nhớ rất rõ ràng.



Sao hiện tại cô lại ở quân doanh mà không phải ở bệnh viện a.

Cô là xuyên qua sao, thân thể rõ ràng không phải là của mình, đây rõ ràng cũng không phải phòng bệnh ở bệnh viện.




Trần Thu Ngôn lập tức nghĩ tới cha mẹ ở quê nhà xa xôi, còn có thân thể của cô sau khi xảy ra tai nạn nữa, rốt cuộc có chết hay không, xe của chị Chu chắc là có mua bảo hiểm đi.



Nơi này là sao, hẳn là cuộc sống ở thế giới này, thời đại cũng không cổ xưa lắm, nhưng cũng thật khó hiểu, rốt cuộc chủ nhân thân thể này đi đâu.



Cô thấy có chút phiền lòng cùng sợ hãi.

Cô lập tức ngồi dậy sờ vào băng vải trên chân trái, hình như cũng không quá nghiêm trọng.



Lúc này cô phải tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ nên làm sao bây giờ.





Khối thân thể này không biết bao nhiêu tuổi, không biết ở thời đại nào, không biết ở địa phương nào, trong đầu không có chút trí nhớ của thân thể này.



Tuy là bị thương, nhưng bị thương ở chân, không thể nói với người ta bị mất trí nhớ được.



Trên giường thật sạch sẽ, ở ngoài không có chút âm thanh nào, những người khác xem ra đã ra ngoài, thân thể này có khả năng là bị thương nên ở lại nghỉ ngơi.

Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, trước tiên phải hiểu rõ thân phận của mình, không thể để những người khác nhìn ra, phải cẩn thận.



Trần Thu Ngôn cũng không định về nhà tìm cha mẹ để người ta đưa cô đến phòng thí nghiệm làm tiêu bản.



Đúng rồi, sau khi biết tình trạng của bản thân, nhất định phải trở về nhìn xem, không biết thân thể kia thế nào.



Nếu như cô đã chết đi, cha mẹ có lẽ sẽ khổ sở.



Tuy cô không thường xuyên về nhà, nhưng không thường xuyên và vĩnh viễn không về nhà là hai chuyện khác nhau..