Trọng Sinh Quân Hôn

Chương 7: Xa nhau




Edit: Haan

Hai người lại trò chuyện một hồi, trên căn bản là Trầm Nghị hỏi, Lý Tình trả lời, nhưng tổng thể mà nói hai người ở chung coi như không tệ.

Cơm trưa là Trầm Nghị mang Lý Tình đến một quán cơm nhỏ ăn mì sợi, còn có trứng rán, mặt trên vừa tới, Trầm Nghị gắp trứng rán trong bát của anh bỏ vào bát Lý Tình, “Ăn đi.”

Lý Tình gật nhẹ đầu, không thể không nói, người đàn ông này vẫn rất săn sóc, đời trước cô bỏ qua, đời này cô nghĩ cô sẽ trôi qua hạnh phúc.

Cô cười ngọt ngào, “Cảm ơn anh Trầm.”

Ăn cơm trưa xong, Trầm Nghị vốn muốn dẫn Lý Tình đi dạo phố, mua cài tóc, ở niên đại này, cài tóc có lẽ rất thịnh hành.

Bất quá Lý Tình đối với những cái cài tóc kia thật tình cảm thấy không thể thưởng thức, hơn nữa còn lãng phí tiền, thế là liền cự tuyệt.

Trầm Nghị nói đại khái hoàn cảnh của mình với Lý Tình, sau đó còn nói với Lý Tình kế hoạch trong mấy năm tới của anh.

Trên đường anh còn hỏi Lý Tình có muốn học lại cao trung hay không, tham gia thi đại học, nếu như Lý gia không có tiền cho cô học hành, anh có thể xuất tiền.

Lý Tình có chút động lòng, cô ở trong nhà mỗi ngày cũng không giúp đỡ được bao nhiêu, ba mẹ cũng không muốn cô làm việc nặng, thật đúng là không bằng tiếp tục đi học, trở thành một phần tử trí thức. 

Trải qua thời kì đổi mới cô biết vào mười mấy năm sau, tri thức là quan trọng đến cỡ nào. Bất quá ở niên đại này đọc sách cũng không hao phí bao nhiêu tiền, nếu như thành tích tốt, còn có thể nhận được phụ cấp.

Đời trước cô đọc sách không tốt cũng không tệ, đọc sách thì kỳ thật cũng đọc không ra cái gì, không đọc sách thì lại đáng tiếc cho thành tích này của cô.

Thế nhưng cô đã sống qua một đời, biết tri thức quan trọng cỡ nào, học tập vẫn là phải đọc nhiều sách, học thuộc lòng, ở quốc gia này, vẫn là thực hành nguyên tắc “Thuộc lòng đa phần”.

Sao thời gian trước cô không hề ngẫm lại có muốn đi học lại, tham gia thi đại học hay không?

Lý Tình thật sự rất cảm tạ Trầm Nghị, cô trùng sinh chuyện thứ nhất chính là muốn hiếu thuận ba mẹ thật tốt, đối với phương diện sự nghiệp của mình còn chưa nghĩ kỹ, bây giờ anh một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, thật sự mười phần cảm tạ.

“Em cũng có dự định đi học lại.” Lý Tình nói.

“Ừm, đọc thêm nhiều sách luôn có chỗ tốt. Em muốn đọc sách học hành, chú Lý hẳn là cũng sẽ ủng hộ em. Coi như chú Lý không ủng hộ em, anh Trầm cũng sẽ ủng hộ em. Ngoan.” Trầm Nghị vẫn không nhịn được đưa sờ đầu Lý Tình, thuận tiện vuốt tóc cô.

Nhịp tim Lý Tình dừng lại hai giây, mặt quét một cái liền đỏ lên, nghiêng đầu né tránh tay Trầm Nghị, nhỏ giọng nói: “Đừng có sờ.”

Trầm Nghị cười, “Được, không sờ.”

Anh cúi đầu nhìn Lý Tình, trong mắt tràn đầy nhu tình, thật là một cô gái nhỏ mà.

Tối về, không khí giữa hai người rõ ràng thay đổi rất nhiều, ba Trầm mẹ Trầm còn có mẹ Lý đều nhìn ở trong mắt, nắm chắc trong lòng. Nhưng càng nhiều hơn chính là vui vẻ, hai đứa nhỏ chung đụng rất hòa hợp, bọn họ nhìn ra được, hai đứa nhỏ rất thích hợp, mặc dù tuổi tác chênh lệch có chút lớn, nhưng không có gì đáng ngại.

Ngày thứ hai Trầm Nghị trở về bộ đội, Lý Tình cũng theo mẹ Lý trở về nhà.

Thời điểm Trầm Nghị đi anh nói số điện thoại bàn của bộ đội bọn anh cho Lý Tình, để cô gặp phải chuyện phiền toái gì thì gọi điện thoại nói với anh, kỳ thật anh cũng có lòng riêng, muốn nghe giọng của cô.

Lý Tình yên lặng nhớ kỹ số điện thoại, trong thôn chỉ có một trạm điện thoại, bình thường các hương thân cũng không có mấy người đi gọi điện thoại, với lại gọi điện thoại còn mất một lần năm phân tiền xu. Ở niên đại này một phân tiền cũng là tiền, đều chỉ có thể lo cho gia đình ăn no mặc ấm, nào có tiền nhàn rỗi mà đi gọi điện thoại, trừ phi là chuyện quan trọng gì.