Bạch Khả Y vừa nghe thấy tiểu nha hoàn ngây thơ hỏi hỏi, trên mặt quẫn bách đỏ bừng, ho khụ một cái che đi vẻ chột dạ, hung hăng trợn mắt trừng nha đầu trước mặt.
Lục Yên bỗng dưng bị chủ tử phát hỏa, hoang mang ủy khuất xoắn xoắn ngón tay. Nàng làm gì sai nha? Đâu có? Nàng chỉ hỏi đúng sự thật thôi mà!
Nhìn bộ dạng mong manh chực khóc của ai đó, Bạch Khả Y nuốt vào không được mà phát hỏa cũng không xong. Được rồi! Nàng sai! Nàng đầu hàng vô điều kiện có được không hả? Vẫn là không nên trách oan nha đầu này. Hừ sau này nhất định phải tìm tên đầu xỏ gây ra mọi chuyện hung hăng chà đạp một phen mới được. Vị nam chính trong câu chuyện nào đó ngồi không cũng bị ghi nợ... Trường kì truy thê gian nan a~
Hiện trường vụ việc lâm ly bi đát này hiển nhiên đã diễn ra rất nhiều lần. Và tất nhiên lần nào Bạch Khả Y cũng thất bại thảm hại. Hảo đi! Bạch Khả Y nàng không sợ trời không sợ đất, duy nhất chỉ sợ nước mắt mỹ nhân. Nhìn xem, nhìn xem! Làm tiểu nha đầu này khóc lóc đáng thương như vậy, người ngoài không phỉ nhổ chết nàng thì nàng cũng tự phỉ nhổ chết mình a! Haizzz... mấy năm nay quả thật người tốt không dễ làm.