Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 382





Một đêm này đối với các vị tướng lĩnh mà nói, là một đêm khó quên.
Khó quên cũng không phải bởi vì nguyên soái trộm mười mấy vị cô nương Đột Quyết để làm phần thưởng cho bọn họ, trên thực tế tất cả mọi người rất quân tử, căn bản không ai chịu động tới mấy cô nương Đột Quyết kia, duy nhất không quân tử chính là Phương đại nguyên soái của bọn họ.
Phương Tranh giống như một tên đả thủ thanh lâu bức người hành nghề kỹ nữ, hung thần ác sát buộc các tướng sĩ cởi quần áo làm việc, cũng may các tướng sĩ gắt gao cầm lấy dây lưng của chính mình, giống như những liệt nữ thà chết chứ không chịu khuất phục, cuối cùng cũng thủ vững được trinh tiết của chính mình.
Một đám người ở trong doanh trướng lăn qua lăn lại nửa buổi tối, sau đó Phương Tranh thật sự không ép buộc được, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ sai người đưa các cô nương Đột Quyết suốt đêm lặng lẽ đuổi về đại doanh Đột Quyết, sau đó chính hắn quay về soái trướng ôm Tiểu Lục đi ngủ.
Chúng tướng sĩ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn chính mình tránh được một kiếp, nguyên soái ban thưởng cho các tướng sĩ có công, thực sự là quá mức nhiệt tình, làm các tướng sĩ rất không thói quen.
Bất quá, việc trộm các cô nương Đột Quyết cũng không phải dễ dàng ứng phó qua được như vậy, ngày thứ hai, phiền toái đã tìm tới.
“ Phương nguyên soái, đêm qua ở trong đại doanh của ta có tới mười mấy cô nương Đột Quyết mất tích, ngươi cũng biết?” Sáng sớm Mặc Cúc Liên liền đi tới soái trướng của Phương Tranh, giọng nói rất không thân mật.
Phương Tranh ngáp một cái thật to, nói: “ Lão Mặc, mới sáng sớm, chẳng lẽ ngươi còn chưa tỉnh ngủ? Cô nương trong đại doanh của ngươi không thấy, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”
Sắc mặt Mặc Cúc Liên âm trầm giống như một khối than đen, lạnh lùng nói: “ Người quân tử không nói tiếng lóng, Phương nguyên soái, ngươi quả thực chẳng biết?”
Phương Tranh trở mình trợn mắt: “ Ta cũng không phải cha ruột của người Đột Quyết các ngươi, cô nương trong đại doanh các ngươi không thấy, hỏi ta để làm chi? Ta thế nào biết?”
Mặc Cúc Liên lạnh lùng nói: “ Xảo chính là, hơn mười cô nương nửa đêm lại bị người mang trở về, các nàng đều nói là bị cướp vào đại doanh Hoa triều các ngươi, xin hỏi Phương nguyên soái, ngươi cướp cô nương Đột Quyết chúng ta, ý muốn như thế nào?”
Phương Tranh ngây cả người, sau đó dáng dấp như bừng tỉnh hiểu ra: “ Ai nha! Ngươi vừa nói đúng là ta liền nhớ ra. Ha hả, tối hôm qua bổn soái ban thưởng cho tướng sĩ lập công, mở một buổi tiệc nho nhỏ, mọi người uống rượu ăn thịt, hồi ức quá khứ, triển vọng tương lai, cười đùa trò chuyện. Mọi người cảm thấy quá đơn điệu, cho nên bổn soái lại phái người đến đại doanh các ngươi thỉnh hơn mười vị cô nương đi ra, mọi người cùng uống cùng khiêu vũ, chơi rất vui vẻ, lúc tan cuộc bổn soái sai người cung kính đưa các nàng trở về, ha hả, không thiếu một sợi lông.”
Mặc Cúc Liên giận dữ, ngươi ban thưởng cho tướng sĩ của ngươi, nhưng lại chộp mấy cô nương trong đại doanh của ta tới chúc mừng, thế gian này sao lại có người vô sỉ như ngươi?
Phương Tranh thấy thần sắc Mặc Cúc Liên bất thiện, hắn cũng có chút chột dạ, cười gượng vài tiếng nói: “ Đừng tức giận như vậy, hán tử Hoa triều chúng ta đều rất nhã nhặn, cũng chưa từng chạm vào các nàng, chỉ nhìn qua rồi bỏ qua cho các nàng thôi.”
“ Cô nương vào đại doanh các ngươi, các ngươi lẽ nào thật sự không chạm các nàng?” Vẻ mặc Mặc Cúc Liên hồ nghi, con mắt hơi nheo lại, nhìn Phương Tranh từ trên xuống dưới. Tuy rằng mấy cô nương Đột Quyết bị đưa về luôn miệng nói là không hề bị xâm phạm, nhưng Mặc Cúc Liên cũng không tin tưởng, còn tưởng rằng do các cô nương xấu hổ nói ra sự tao ngộ bất hạnh của mình.

Thấy vẻ hoài nghi trên mặt Mặc Cúc Liên, Phương Tranh vội vàng dựng lên ba ngón tay trên bàn tay phải, phát thệ nói: “ Chúng ta thực sự không hề chạm qua các nàng, ta hướng chân thần thảo nguyên của các ngươi phát thệ, nếu có giả dối, cứ để cho ta bị các cô nương Đột Quyết xấu xí của các ngươi cưỡng bức tới chết!”
Chân mày Mặc Cúc Liên vừa nhảy, môi mấp máy vài cái, rốt cục không nói chuyện. Đối với lời thề của Phương Tranh, thật không biết nên vui mừng hay là tức giận.
Lập tức thần sắc Phương Tranh biến đổi, lại thay vào khuôn mặt tươi cười, lời nói thấm thía: “ Quốc sư, chúng ta coi như là lão bằng hữu, nói thật, không sờ vào cô nương Đột Quyết, là phong độ của tướng sĩ Hoa triều ta, thế nhưng…các cô nương Đột Quyết của các ngươi thật sự không làm cho người ta dậy nổi dục vọng đụng chạm vào, điều này các ngươi nên tự mình kiểm thảo một chút. Ngươi xác định không mua bột phấn ngọc trai của Ngọc Như Trai chúng ta sao? Phấn này không chỉ làm trắng, còn có thể cho các cô nương Đột Quyết các ngươi trang điểm dung nhan…”
“ Không mua không mua! Ngươi là ác ôn!” Mặc Cúc Liên rốt cục giận tím mặt.
“ Ai, đừng tức giận nha, buôn bán không được nhân nghĩa còn, phát hỏa làm gì còn phong độ, quốc sư, tuổi tác ngươi lớn như vậy, hàm dưỡng cá nhân còn nên đề cao một chút đi. Bột phấn của Ngọc Như Trai chúng ta còn có khả năng đề cao hàm dưỡng của cá nhân, nếu không ngươi mua thử vài hộp xem.”
Mặc Cúc Liên: “ …”
Nếu so độ dầy của da mặt, người này thiên hạ vô địch, lão phu không thể địch nổi.
Hai tâm phúc họa lớn là Sài Mộng Sơn và Thái Vương đã trừ, lúc này phải đối mặt, đó là chín vạn chủ lực của Mặc Xuyết, hôm qua tại sơn cốc bờ sông đánh một trận, chủ lực của Mặc Xuyết lại bị tiêu diệt một vạn, áp lực của quân bắc phạt lại nhỏ hơn một ít, tám vạn chiến sĩ Đột Quyết, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ.
Mặc Cúc Liên thở phào nhẹ nhõm rất nhiều, áp lực của hắn càng lớn hơn Phương Tranh, muốn báo thù, muốn phục quốc, hôm nay bỗng thả lỏng, hắn có loại cảm giác như hư thoát cả người. Song song, Phương Tranh đã làm đúng như lời hắn nói, chủ động phái quân tiêu diệt Sài Mộng Sơn, không chút nào suy giảm, uy tín của Phương Tranh trong vô hình đã cao hơn không ít trong lòng Mặc Cúc Liên, tâm lý biến hóa vi diệu này ngay cả Mặc Cúc Liên cũng chưa từng phát hiện.
Tự giác dứt bỏ trọng tâm câu chuyện về việc các cô nương Đột Quyết bị bắt cóc, lợi ích của quốc gia mới là chính sự, tự nhiên không coi là gì.
Mặc Cúc Liên trầm ngâm một phen, chắp tay nói: “ Phương nguyên soái, hôm nay đã trừ Sài Mộng Sơn, đại quân của quý quốc quả nhiên mạnh mẽ không thể đỡ, lão phu vô cùng kính phục. Lão phu muốn hỏi nguyên soái một chút, bước dự định tiếp theo của quý quân định làm sao bố trí?”
Tâm niệm của Phương Tranh nhanh như điện chuyển, hắn rõ ràng biết được, trận đánh đến hiện tại mới là bắt đầu, chủ lực của Mặc Xuyết còn đang đóng quân cách hơn hai trăm dặm, tiêu diệt Sài Mộng Sơn rốt cục xem như xóa sạch vây cánh của hắn, nhưng căn cơ của hắn còn chưa bị dao động, tương lai chiến đấu tuyệt không dễ dàng, chỉ biết càng thảm hại khốc liệt hơn.
Nghe được Mặc Cúc Liên muốn hỏi, con mắt Phương Tranh hơi mị lên.
Lão già này hỏi vậy là có ý tứ gì? Hắn muốn có động tác gì khác?

Phương Tranh trừng mắt nhìn, cười nói: “ Bước tiếp theo sao, đương nhiên là tiếp tục cùng Mặc Xuyết quyết chiến, về phần bố trí cụ thể như thế nào, ta còn chưa nghĩ ra, chẳng hay quốc sư có kiến nghị gì?”
Ánh mắt Mặc Cúc Liên chớp động, vuốt chòm râu dài, nói: “ Phương nguyên soái là người cầm đầu tam quân, hành tung của quý quân, lão phu không tiện nói xen vào, chỉ là hôm nay Mặc Xuyết vừa bại, tất nhiên tụ tập đại quân vồ đến, lão phu bất tài, nguyện suất năm vạn chiến sĩ Đột Quyết dưới trướng, vì nguyên soái hiệu lực một chút, dù sao ngươi ta là liên minh, không thể chỉ để cho quý quân chảy máu hi sinh, là vì phục lại hãn quốc Đột Quyết ta, nếu lão phu không ra vài phần khí lực, thật sự là rất khó ăn nói.”
Phương Tranh kỳ lạ, lão gia hỏa này từ trước tới nay không bao giờ tự nguyện đứng ra, để bảo tồn thực lực, vẫn đều áp dụng thái độ tránh né, hôm nay vì sao lại chủ động đòi hiệu lực? Lão già này đang đánh bàn tính gì?
Mặc Cúc Liên nhìn chằm chằm thần sắc Phương Tranh, tiếp tục nói: “ Lúc Mặc Xuyết vồ đến, cũng là lúc chúng ta cùng hắn quyết chiến, quyết chiến quan hệ vận mệnh quốc gia của ba phương, thế nhưng hôm nay lão phu chỉ còn lại năm vạn binh lực, quyết chiến thực sự khởi không ra tác dụng gì lớn, cho nên lão phu dự định cùng quý quân tách ra hành động, quý quân có hơn mười vạn đại quân, có thể đứng đầu liên minh, chính diện giao chiến, mà lão phu liền suất linh năm vạn chiến sĩ Đột Quyết, cũng giống như Sài Mộng Sơn, tiến hành đột kích phần hông của Mặc Xuyết, nhiễu loạn quân tâm Mặc Xuyết, vì trận quyết chiến của nguyên soái cùng Mặc Xuyết cung cấp trợ lực lớn hơn nữa.”
Phương Tranh nghe vậy trong lòng cười nhạt, con mẹ nó ngươi cũng không phải hai cánh của băng vệ sinh, sử dụng lại có tác dụng gì. Hơn nữa, chuyện tiện nghi ngươi liền muốn đi giành mà làm, lẽ nào ngươi thật sự không muốn làm hay sao?
Quả nhiên, Mặc Cúc Liên liền khái hai tiếng, nói tiếp: “ Thuận tiện, trước kia những bãi cỏ thảo nguyên mà lão phu bị Mặc Xuyết tiến chiếm, cùng với một ít bộ lạc bị ép buộc quy thuận Mặc Xuyết, lão phu cũng dự định đem bọn họ thu hồi lại.”
Phương Tranh chợt hiểu, quả nhiên là già thành tinh. Mặc Cúc Liên nhiễu qua vòng tròn lớn như vậy, sợ rằng đây mới là mục đích chân chính của hắn, lão già này so với con khỉ còn khôn ranh, không ngờ mười vạn đại quân của lão tử đánh sống đánh chết cho ngươi, ngươi lại yên lặng đi giành địa bàn với lão tử, dù là đánh bại Mặc Xuyết, ngươi sẽ có càng nhiều vốn liếng để đàm phán với Hoa triều phải không? Ngươi thật sự xem lão tử là tên ngu ngốc à?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng thần sắc của Phương Tranh lại không hề thay đổi, cười tủm tỉm nói: “ Hẳn là, hẳn là, địa bàn và bộ lạc nguyên bản là thuộc về các ngươi, quốc sư thu hồi chính địa bàn và bộ lạc của mình, thiên kinh địa nghĩa, sẽ không ai dám nói các ngươi làm không phải. Hơn nữa quý quốc nội chiến mấy năm, binh lực rất là giảm ít, bổn soái làm sao buộc các ngươi đi mạo hiểm chính diện quyết đấu với Mặc Xuyết đây? Ha hả.”
Phương Tranh dùng sức vỗ vỗ bộ ngực, ngang nhiên lớn tiếng nói: “ Người Hoa triều chúng ta kỳ thực là rất chân thật, mấy vạn quân sĩ của quốc sư cứ ở hảo hảo trong đại doanh mà nghỉ ngơi, chuyện chiến tranh chúng ta giúp ngươi làm, ngươi chỉ cần phụ trách ở phía sau chúng ta thu hồi các bộ lạc và địa bàn, chuyện khác không cần quốc sư phải quan tâm nữa.”
Cầm tay Mặc Cúc Liên, Phương Tranh bộc lộ dáng dấp như thâm tình chân thành: “ Quốc sư, các ngươi đánh nhau vài năm, bị khổ nhiều rồi! Ngươi ta đã kết tình hữu nghị thâm hậu tại kinh thành Hoa triều, thế nào còn khách khí như vậy với ta? Quá khách khí, không nên a! Hiện tại đại doanh Tháp Sơn của các ngươi chỉ có chiến sĩ và phụ nữ trẻ em già yếu, không tới hai mươi vạn người phải không? Ai, chút người như thế, thiếu chút nữa vong quốc diệt chủng rồi, sao ta còn bắt các ngươi dùng sinh mạng các chiến sĩ đi mạo hiểm? Ta là người không nói nhân nghĩa như vậy sao? Sai rồi! Quốc sư, ngươi xem lầm ta rồi!”
Mặc Cúc Liên ngây ngốc, thật lâu không nói một câu.
Phương Tranh tiếp tục sục sôi nói: “ Chuyện chiến tranh ta làm, chuyện cướp địa bàn ngươi tới, chúng ta phân công minh xác, ta tuyệt sẽ không có ý kiến, tương lai ngươi bang trợ tiểu Khả Hãn phục quốc xong, chúng ta sẽ là huynh đệ lân bang vĩnh bất xâm phạm, vì huynh đệ tận chút lực, thực sự không đáng nhắc tới, quốc sư ngươi…ai, quốc sư, quốc sư! Ngươi choáng váng?”
Dáng dấp Mặc Cúc Liên trợn tròn há hốc, nhìn chằm chằm Phương Tranh, biểu tình như vừa ngây ngốc vừa không thể tin tưởng.

“ Quốc sư, ta nói nhiều như vậy, ta van ngươi cho chút phản ứng có được hay không? Ngươi như vậy làm ta rất bàng hoàng, ta vừa nói sai rồi sao?”
Mặc Cúc Liên hung hăng lắc đầu, nói lắp: “ Phương nguyên soái, ngươi…ngươi…ngươi…ngươi vừa nói…”
Phương Tranh cười tủm tỉm nói tiếp: “ Lời nói thật, đều là lời nói thật, đây là tiếng lòng thành thật của một nam nhân.”
Mặc Cúc Liên hồ nghi nói: “ Nguyên soái thật không cần chiến sĩ Đột Quyết chúng ta xuất binh? Chúng ta chỉ cần giành địa bàn, khái khái, cầm lại thứ gì từng thuộc về chúng ta là được?”
Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Đương nhiên.”
Mặc Cúc Liên cau mày, che quai hàm, nhẹ nhàng hít không khí.
Tên tiểu vương bát đản này từ trước tới nay không lợi sẽ không làm, tiện nghi gì cũng phải chiếm vài phần, hôm nay hắn điên rồi? Không chỉ không cần ta xuất binh, còn tùy tiện cho ta cướp địa bàn, người này đang đánh chủ ý quỷ quái gì? Không cần quản, mặc hắn đánh chủ ý gì, chỉ cần ta nhất định không xuất binh, hắn cũng không làm gì được ta, chút thực lực còn sót lại ấy nhất định phải bảo tồn cho được.
Chắp tay, Mặc Cúc Liên đầy cõi lòng nghi hoặc, nét mặt lại mang theo vẻ cảm kích: “ Như vậy, đa tạ nguyên soái hùng hồn tương trợ, lão phu thay mặt con dân Đột Quyết cảm tạ nguyên soái, nguyện chân thần bảo hộ nguyên soái phúc thọ an khang.”
Phương Tranh cười tươi hiền lành giống như thiên sứ: “ An khang, tất cả mọi người an khang, lão Mặc, ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, ta bảo chứng, ha hả.”
Hai người đều mang theo ý xấu nhìn nhau, bỗng song song ngửa mặt lên trời cười ha ha, cười đến mức đám thủ vệ thân quân bên ngoài soái trướng đều nổi da gà, âm thầm oán thầm không ngớt, hai người trong soái trướng điên rồi? Cười đến mức con mẹ nó ớn lạnh!
Đêm lạnh như nước, bầu trời đầy sao làm đẹp ngân hà vô ngần, giống như chuỗi ngọc trai, trong suốt rắc đầy trời.
Bên trong đại doanh Mặc Xuyết, Nghiêm Dương thị một mình đi ra doanh trướng, chiến sĩ Đột Quyết qua lại tuần tra đi tới đi lui trước mặt bà, đầu của mỗi người đều hướng ánh mắt về phía bà tràn ngập sự tán thán và tham lam.
Nếu như bà không phải là cấm luyến của Mặc Xuyết Khả Hãn, nói vậy hiện tại bà đã sớm bị những người Đột Quyết như sói như hổ này dùng mọi cách lăng nhục từ lâu.
Nghiêm Dương thị ngẩng đầu nhìn tinh không, lộ ra cười khổ, bị Mặc Xuyết Khả Hãn nhìn trúng, đó có lẽ là vạn hạnh trong bất hạnh.
Khe khẽ thở dài, trong mắt Nghiêm Dương thị nổi lên vài phần u sầu.
Cố quốc nghĩ lại giống như trăng trong nước, tất cả của gia hương như đã cách một đời, năm năm trước, bà có trượng phu tôn kính như khách, có nữ nhi thông minh khả ái, còn có vài mẫu đất cằn, người một nhà khoái khoái lạc lạc sinh hoạt, ngày tháng mặc dù không giàu có, nhưng hạnh phúc rõ ràng đều có được, thậm chí còn chạm được đến.

Thế nhưng…chiến tranh! Chiến tranh vạn ác! Đã hủy diệt tất cả của bà!
Trượng phu chết trận sa trường, chính mình bị người Đột Quyết cướp đi, nữ nhi không biết ở đâu, hạnh phúc của bà giống như hoa phù dung sớm nở tối tàn, từ nay về sau không còn tung tích.
Từ sau khi bị bắt, bà vẫn tìm kiếm cơ hội tự sát, đối với bà mà nói, mất đi trượng phu và nữ nhi, bà không còn hi vọng tồn tại nữa trong cuộc đời này, đáng tiếc, người Đột Quyết thấy bà xinh đẹp, đối với bà canh gác rất nghiêm, mãi cho đến khi bị thủ lĩnh bộ lạc Đột Quyết chuyển dâng cho Mặc Xuyết, bà mới có được chút ít tự do trong đại doanh, chỉ cần không ra khỏi phạm vi cảnh giới của đại doanh, tất cả tùy ý cho bà hoạt động.
Phải thừa nhận, Mặc Xuyết xác thực đối tốt với bà, tất cả ăn mặc chi phí, hắn đều cạn kiệt toàn lực thỏa mãn bà, nhưng bà lại biết, chính mình vĩnh viễn cũng không cách nào nảy sinh cảm tình với nam nhân này.
Bà chưa từng quên, chính trượng phu của mình bị chết trong tay người Đột Quyết, mà vị Khả Hãn này dù dùng mọi cách nhân nhượng bà, thậm chí có điểm nín nhịn bà, là người phát động cuộc chiến tranh này, là cừu nhân của bà!
Không dám quên, có thể nào quên?
Ngửa đầu nhẹ nhàng thở dài, trong loạn thế, mạng người tiện như chuyện vặt, bà chỉ là một nữ tử, cái gì cũng không thể làm, hôm nay tín niệm duy nhất chống đỡ cho bà sống sót, đó là nữ nhi đã mất tích, cuộc đời này nếu có thể gặp lại nó, hảo hảo nhìn nó, tâm nguyện đã đủ, còn sợ gì nữa?
Bên trong vương trướng truyền đến tiếng hét phẫn nộ như sấm sét của Mặc Xuyết, Nghiêm Dương thị quay đầu, chán ghét nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Đạt Tháp Tháp bị đánh bại, mấy ngày nay Mặc Xuyết đều rất táo bạo, hắn đương nhiên không muốn bị bà nhìn thấy sự mất mặt của hắn.
Nhẹ nhàng xoay người, Nghiêm Dương thị lại đi tới vài bước.
Bỗng nhiên, có một nhân ảnh hướng một bên chợt lóe rồi mất, đôi mắt đẹp của Nghiêm Dương thị vừa chuyển, hiếu kỳ quay đầu lại.
Lúc này, một đạo thanh âm rất nhẹ vang lên bên tai bà.
“ Xin hỏi, phu nhân là Nghiêm Dương thị?”
Nghiêm Dương thị đột nhiên ngẩn người, thật sâu kinh hãi.
Bên trong đại doanh của Mặc Xuyết Khả Hãn, sao có người nói Hán ngữ lưu loát đến như vậy?