Trọng Sinh Nhược Thủy

Chương 57




Buổi sáng ngày thứ hai, trước ngực Nhược Thủy đều sưng lên, khi mặc nội y mặc dù chọn loại rất mềm mại thoải mái, nhưng cô vẫn mẫn cảm khẽ hít nho nhỏ.

Oán niệm nhìn đầu sỏ gây nên một cái, Ngụy Ương sờ sờ cái mũi, cười lấy lòng cô, thần thanh khí sảng đi làm bữa sáng. Nhược Thủy đặt vé máy bay ngày mai, nguyên bản Ngụy Ương còn tính cả ngày hôm nay dính lấy cô, nay xem ra, kế hoạch này có khả năng biến hóa một phen.

Ăn xong điểm tâm, sắc mặt Nhược Thủy tốt hơn rất nhiều, đem chuyện tối hôm qua cùng sáng sớm hôm nay đều ném ra sau đầu. Mấy ngày hôm trước cô đã đi qua Ngụy trạch và Trịnh gia Hách Liên Minh Tú để chào, hôm nay rất rảnh rỗi, Ngụy Ương lấy đúng thời cơ, dỗ Nhược Thủy cùng đi mua đồ ăn, nói là muốn đêm nay làm đại tiệc.

Hôm nay Ngụy Ương hiếm khi không mặc tây trang, T-shirt trắng và quần jean vô cùng đơn giản, có vẻ trẻ lại không ít, Nhược Thủy cũng mặc T-shirt trắng, váy ngắn ô vuông, đứng chung một chỗ, xứng đôi nói không nên lời.

Vẻ ngoài của hai người đều là xuất chúng, nùng tình mật ý, mười ngón đan vào nhau, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt.

Khi Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ đi vào tiểu khu, liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.

Dù trong lòng Ngụy Như Tuệ ẩn ẩn có chút đoán, vẫn bị một màn tương thân tương ái này của em trai ruột cùng con gái kế chấn ngốc tại chỗ, lại càng không thể nói Hách Liên Thành hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.

Ngụy Ương đang vừa đi vừa cùng Nhược Thủy, ánh mắt ôn nhu đầy ý cười, tay nắm chặt tay nhỏ bé kia, giống như nắm toàn thế giới.

Đang nói, chợt thấy Nhược Thủy dừng bước.

"Nhược Nhược, sao..." Một câu chưa nói hết, bởi vì anh cũng thấy Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ đang đi đến, bàn tay to theo bản năng cầm chặt tay Nhược Thủy, trong lòng bất an.

Khi Hách Liên Thành nhìn thấy hai người bọn họ liền dừng bước, giờ phút này đang dùngmột ánh mắt bất khả tư nghị nhìn bọn họ, Nhược Thủy chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Ba, mẹ..."

Hai vợ chồng đều không có trả lời, Ngụy Ương thấy thế, trong mắt ảm đạm, cũng mở miệng gọi người: "Chị, anh rể."

Ngụy Như Tuệ như từ trên trời rơi xuống, cuối cùng dừng ở bàn tay đang nắm chặt của hai người, bà run rẩy môi: "Thúc An, em... Nhược Nhược đã lớn, em là cậu, nên giữ ý, không nên quá mức gần gũi..."

Nhược Thủy khẽ run lên, giãy dụa muốn đem tay rút ra, cô không phải nhát gan muốn phủi sạch quan hệ, nhưng loại thời điểm này, thật sự không nên lại kích thích bọn họ thêm nữa.

Dù sao sức lực nam nữ sai biệt khá xa, Ngụy Ương thoáng thêm vài phần lực, liền nắm chắc tay nhỏ bé trắng noãn của Nhược Thủy, làm cho cô không có đường lui.

Một loạt động tác này, Ngụy Như Tuệ đều xem ở trong mắt, mặt mũi bà trắng bệch, ánh mắt kinh hãi nhìn chồng, đã thấy ông thẳng tắp nhìn chằm chằm mười ngón nắm chặt của hai người, bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, nhất thời liền ngã quỵ về phía trước!

Ngụy Ương tay mắt lanh lẹ, chạy lên đỡ được Hách Liên Thành, Nhược Thủy nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gọi: "Ba ba!"

☻☻☻

Khi Hách Liên Minh Tú biết được tin tức, từ văn phòng mình chạy tới, bác sĩ đã từ phòng cấp cứu đi ra, nói cho mọi người Hách Liên Thành đã không sao, nhưng còn cần nằm viện quan sát hai ngày, bị ngất là vì đường huyết cùng huyết áp rất cao, hôm nay nhất thời bị kích thích quá lớn nên mới bị ngất, cũng dặn Hách Liên Minh Tú cùng Ngụy Như Tuệ rất nhiều chuyện cần chú ý sau này.

Sắc mặt Nhược Thủy xám trắng, được Ngụy Ương ôm, từ khi ba bị đẩy vào phòng bệnh, cô liền lạnh run, khi nghe thấy tin tức ba ba không sao, sắc mặt của cô cuối cùng cũng khôi phục chút hồng nhuận.

"Cậu nhỏ, anh đi về trước đi." Nhược Thủy suy nghĩ thật lâu, rốt cục thì nói ra một câu như vậy với Ngụy Ương.

Ngụy Ương lập tức thay đổi sắc mặt, con ngươi thay đổi bất ngờ, đen sẫm nặng nề nhìn chằm chằm cô, vừa tức vừa vội, hận nói không ra lời.

Thấy anh như thế, Nhược Thủy lập tức hiểu là anh hiểu lầm ý tứ của cô, giải thích: "Em không phải muốn phủi sạch quan hệ với anh, nhưng hôm nay ba ba như vậy... Chuyện của chúng ta, vẫn là lần khác rồi nói sau."

Mặc dù Nhược Thủy giải thích hợp tình hợp lý, nhưng Ngụy Ương vẫn thấy lạnh tâm, anh lẳng lặng nhìn Nhược Thủy, nhìn thật lâu liền gian nan lên tiếng: "Được."

Nhưng anh vẫn không đi được, Ngụy Như Tuệ sau khi cùng bác sĩ trao đổi, xoay người liền kêu anh, có vẻ như là muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Nhìn thân ảnh hai người biến mất ở góc hành lang, Nhược Thủy lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, lại bị Hách Liên Minh Tú phát hiện, đem cô ôm vào trong lòng.

"Đứa bé ngoan, đừng sợ. Ba con không có việc gì, có cô ở đây, con cùng Ngụy Ương cũng sẽ không có việc gì." Hách Liên Minh Tú vỗ nhẹ cô, ôn nhu an ủi, giống như cô vẫn là cô gái nhỏ năm đó vừa mới rời xa mẹ, nhu nhược e lệ.

Cho tới nay bất an cùng áy náy treo ở trong lòng rốt cục có thể tuôn ra, Nhược Thủy cúi đầu nức nở một tiếng, vẫn là nhịn không được, ở trong lòng cô ruột thấp giọng khóc.

"... Đều là... con sai..."

☻☻☻

Trong phòng bệnh cao cấp sạch sẽ, Hách Liên Thành nửa tựa vào trên giường bệnh đọc báo, Nhược Thủy ngồi ở ghế bên cạnh giường gọt quả táo, thật vất vả đem vỏ quả táo đều gọt sạch vào thùng rác, từ một quả táo mập mạp chỉ còn lại có hai phần ba, còn thập phần không đẹp mắt.

"Ba ba, ăn táo đi." Nhược Thủy lấy lòng cầm quả táo trong tay đưa ch

Ba ba Hách Liên "Hừ" một tiếng, nhìn như có chút ghét bỏ tiếp nhận quả táo sứt sẹo, kỳ thật lại rất cao hứng, nhưng trên mặt còn ráng chống.

"Ba đặt vé máy bay ngày kia, buổi tối mẹ con sẽ cùng con trở về thu thập hành lý, ngày kia theo ba cùng đi Copenhagen." Hách Liên Thành vừa ăn đồ "hối lộ" của con gái, một bên thản nhiên tuyên bố quyết định của mình.

Nhược Thủy đang lau dao gọt hoa quả, tay run lên, dao sắc bén liền cắt vào tay một vết nhỏ, một giọt máu đỏ tươi thấm ra, ở trên ngón tay trắng noãn phá lệ chói mắt. Nhưng lúc này cô không để ý miệng vết thương nho nhỏ này, ngây người nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Công ty ba ba mở chi nhánh sao?"

Hách Liên Thành vẫn không dám nhìn con gái, chỉ sợ thấy ánh mắt con gái thương tâm cầu xin, chính mình khẳng định sẽ mềm lòng, lúc này lại nghe cô hỏi như vậy, cũng không có kịch liệt phản đối, ông lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: "Cùng con đi ra ngoài đi một vòng, thời gian vẫn phải có."

Nhược Thủy nhẹ nhàng ấn nơi chảy máu ở ngón tay, cũng không nói được hay không, cô không biết nên làm thế nào khi đối mặt với chuyện này. Cô không dám kiên trì ý nghĩ trong lòng mình, sợ lại làm ba ba Hách Liên giận đến bệnh, nhưng cô lại luyến tiếc Ngụy Ương, không thể cũng không muốn rời đi.

Đây là một bế tắc, bế tắc không lối thoát.

☻☻☻

Tại cục diện này, xấu hổ nhất là Ngụy Như Tuệ.

Bà cùng Ngụy Ương nói chuyện một phen, đại khái biết rõ tình huống của hai người, cùng với thái độ những người khác ở Ngụy gia và Hách Liên Minh Tú. Nhưng ngay cả Ngụy gia không người phản đối Ngụy Ương cùng Nhược Thủy cùng một chỗ, nhưng chỉ cần Hách Liên Thành không đồng ý, bà sẽ không tỏ thái độ.

Nếu bà đồng ý, Hách Liên Thành khó tránh khỏi sẽ không sinh ra khúc mắc với bà, nhưng nếu bà không đồng ý, tình mẹ con nhiều năm của Nhược Thủy và bà như vậy liền tràn ngập nguy cơ, thậm chí Ngụy Ương cùng hai người lớn Ngụy gia đều ở trong lòng trách bà.

Quyết định như thế nào, đều là sai.

Khi đêm đến, Ngụy Như Tuệ từ Ngụy trạch đi ra, đến phòng bệnh của Hách Liên Thành, Nhược Thủy đang cùng Hách Liên Thành xem tivi.

Hách Liên Thành vẫn như trước, không mặn không nhạt, Nhược Thủy nói chuyện với ông, mặt ông băng bó cũng chỉ có lệ hai câu.

Ngụy Như Tuệ than nhỏ, dặn dò Hách Liên Thành vài câu liền dắt Nhược Thủy rời đi. Trong lúc thái độ Hách Liên Thành vẫn thản nhiên, Nhược Thủy nhìn thấy lại áy náy, suýt nữa lại đỏ đôi mắt.

May mắn Ngụy Như Tuệ cũng không thèm để ý, sau khi dẫn Nhược Thủy ra phòng bệnh còn an ủi cô: "Đừng để ý ba con, ông ấy thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Tuổi một bó to, tính tình y như trẻ con..."

Nhược Thủy ôm cánh tay bà, tựa vào trên vai bà, ủy khuất hô một tiếng: "Mẹ ~ "

"Ai, Nhược Nhược không sợ, ba con ông ấy đang nổi nóng. Vài năm nay ông ấy phát phì, đường huyết và huyết áp cũng tăng cao, con trước hết theo ông ấy, đi chơi một thời gian, qua một thời gian chờ ông ấy hết giận, chuyện gì đều có thể thương lượng." Ngụy Như Tuệ ôn nhu an ủi cô, giúp cô thả tâm.

"Vâng." Nhược Thủy xoa xoa cái mũi lên men, ngoan ngoãn đồng ý.