Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 54: Con chip




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Sau khi tiễn Phàn Diệp đã ăn xong đi, Sân Mộc gấp đến chờ không nổi lấy tinh hạch trong hộp ra, đem tinh hạch từng viên hấp thụ trong miệng, cảm nhận được nguồn năng lượng quen thuộc lưu động trong cơ thể, Sân Mộc mở to mắt, một mạt huyết sắc lóe qua.



Lòng bàn tay quanh quẩn luồng khí mỏng, tuy rằng không thể so với trước kia, nhưng không phải không có năng lực tự bảo vệ mình. Chính là trong lòng Sân Mộc lại không có nửa điểm vui mừng, tinh hạch trong đầu không có chuyển biến tốt lên, cái khe nứt này nhắc nhở hắn lúc nào cũng có thể xảy ra tai hoạ ngầmtrí mạng.



Tu bổ năng lượng chỉ có nhiêu đây tinh hạch là không đủ, bực bội đánh rơi chiếc hộp rỗng, Sân Mộc ẩn ẩn lại sinh tâm tư muốn đi săn dị năng giả.



Quang não trên tay vang lên, Sân Mộc mở ra quang não click vào tin nhắn của Viên Úc Thần. "Đã nhận được tinh hạch chưa? Có tốt hơn chút nào không."



Thất thần nhìn tin nhắn của Viên Úc Thần, Sân Mộc đem tâm tư vừa mới nổi lên cường ngạnh đè xuống. Nếu hắn thật sự làm như vậy, khoảng cách giữa hắn và Viên Úc Thần sẽ thật sự xong luôn.



"Ta sẽ tiếp tục tìm cho em." Dường như không thấy Sân Mộc trả lời, Viên Úc Thần cảm giác tình hình không tốt, lại phát tới một tin nhắn an ủi.



Sân Mộc thở dài, tự làm ngữ khí của mình vui vẻ một chút. "Tốt lắm, dị năng của ta đã khôi phục được chút đỉnh, ngươi đừng quá lo lắng."



"Tin tưởng ta. "



Nhìn ba chữ trên quang não, có thể tưởng tượng được biểu tình ôn nhu khi Viên Úc Thần viết ra, Sân Mộc cười, tâm tình u ám tan thành mây khói. "Ta tin ngươi."



Ôm lấy quang não tâm tình thoải mái ngã xuống, dư quang liếc qua nhìn thời gian chuẩn bị đến giờ lên lớp, quang não lại đột nhiên vang lên âm báo. Sân Mộc nghĩ là Viên Úc Thần, cơ hồ liền bay qua cầm lấy quang não, đang chuẩn bị click mở thì nhìn thấy tên người liên lạc trên quang não.



"Tề Lăng Mạt."



Xe ngựa qua lại như nước trên quảng trường chính, Sân Mộc mặc thường phục xuất hiện ở ven đường, ánh mắt đảo qua kiến trúc ở bốn phía, xa xa liền nhìn thấy Tề Lăng Mạt đang gật đầu với mình.



Kéo thấp vành nón đút tay vào túi đi qua, hai người trước sau lên một chiếc huyền phù, đi đến một cửa hàng đồ ngọt hẻo lánh, Tề Lăng Mạt đã an bài phòng đơn trước đó.



Khóe mắt liếc qua bánh kem hoa hồng nhỏ Tề Lăng Mạt đẩy tới, Sân Mộc kỳ quái Tề Lăng Mạt có yêu thích quỷ dị. Tề Lăng Mạt bình tĩnh uống một ngụm nước trái cây. "Bánh kem giảm giá còn kèm thêm nước trái cây, giá rẻ."



Đối với Tề Lăng Mạt keo kiệt không có ý kiến gì, Sân Mộc trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, duỗi tay. "Thứ ta muốn."



Tề Lăng Mạt đưa cho Sân Mộc một cái hộp, Sân Mộc mở ra kiểm tra thì nhìn thấy có năm con chip dữ liệu. "Năm cái?"



"Chỉ có nhiêu đó, vẫn còn trong thời gian nghiên cứu, chưa có làm thực nghiệm qua." Tề Lăng Mạt giải thích. "Mỗi một con chip có thể chứa được tinh thần lực của năm người."



Sân Mộc không có ý kiến, thu lại con chip rồi đưa lại một con chip khác. "Đây là phần thứ hai của bộ vi xử lý, tiền thanh toán khi hàng hoàn thành."



Kiểm tra xong con chip, sau khi xác nhận không có lầm gì thì tâm tình Tề Lăng Mạt tốt lên rất nhiều. "Tuy rằng chỉ là trò chơi, nhưng số liệu thương tổn ta xử lý rất thật, lúc chơi phải cẩn thận."



"Đồ ta thiết kế, không có người nào hiểu rõ cách chơi hơn ta." Sân Mộc như thị uy giơ giơ vật trong tay. "Nhưng thật ra ngươi, mau đem trò chơi hoàn thành đi."



"Lúc trước là ngươi không muốn cho ta làm hoàn thành, ngươi lén tìm ta lại không tín nhiệm ta, bây giờ oán giận?"



"Lúc đầu ngươi không phải cũng cự tuyệt sao, hiện giờ ngược lại nóng vội." Hai người châm chọc nhau, ai cũng chướng mắt đối phương.



Giấu sau mắt kính của Tề Lăng Mạt là lưỡi dao sắc lạnh, khóe miệng giơ lên độ cung không rõ. "Ta càng tò mò là, về phương diện thứ này không đơn giản chỉ là trí tưởng tượng của ngươi đi."



"Có liên quan gì đến ngươi sao?" Sân Mộc kỳ quái. "Ngươi hảo hảo sống tốt là được, hiện tại ngươi đang làm công cho ta."



"Ngươi định trở mặt không nhận người."



"Ta muốn nói cho Úc Thần biết ngươi ở sau lưng y làm việc tư."



"......" Tề Lăng Mạt.



"Trước khi trò chơi được làm hoàn thiện, duy trì hợp tác hoà bình." Tề Lăng Mạt đứng dậy duỗi tay.



"Ta tạm thời cam đoan sẽ không đánh ngươi, bốn mắt." Sân Mộc đối với Tề Lăng Mạt "thiện ý" cho cái nhìn đầy khinh thường.



"......" Cái trán hung hăng co giật, giống như muốn bóp chết hắn thì làm sao bây giờ.



"Ngươi không chỉ có thị lực có vấn đề, phẩm vị cũng kỳ ba làm người ta rớt nước mắt." Sân Mộc đứng dậy đem bánh kem hoa hồng nhỏ đẩy đến trước mặt Tề Lăng Mạt, nghiêm túc nói. "Hoa hồng nhỏ cùng áo khoác xanh của ngươi, phối hợp này thật hợp với nhân phẩm của ngươi."



Sân Mộc mở cửa rời khỏi phòng, Tề Lăng Mạt bốp nát bánh kem trong tay, trên mặt lại vô cảm như đáy giếng.



Sân Mộc đi trên đường, tay nắm chặt con chip trong túi, trong lòng tính xem nên đem mấy con chip này cho ai. Giữ lại cho bản thân một cái, Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca một cái, còn hai chip game giả thuyết thừa lại, nên phân chia như thế nào?



Một chiếc phi hành khí chạy qua xoạt trúng cánh tay trái Sân Mộc, hiểm hiểm ngừng lại bên khu an toàn ở ven đường. Sân Mộc ngẩng đầu, cánh tay bị đau làm hắn nhíu mày.



Cửa phi hành khí mở ra, một nam nhân tóc dài áo đen từ bên trong đi ra, nhìn thấy ống tay áo của Sân Mộc bị rách, nam nhân nhíu mày bước nhanh đến. "Cậu bị thương?"



Trong chớp mắt khi nam nhân tay tiếp xúc đến hắn, Sân Mộc nhanh chóng dịch người ra nửa bước tránh nam nhân đụng vào. Mắt lạnh nhìn cánh tay đang giơ giữa không trung của nam nhân, Sân Mộc xoay người bỏ đi.



Hoảng hốt nhìn theo bóng Sân Mộc, nam nhân tựa hồ có chút không hiểu ác cảm của Sân Mộc.



"Tiến sĩ." Một người trong phi hành khí đi ra. "Thời gian sắp tới rồi, viện trưởng còn ở viện nghiên cứu chờ."



Nam nhân lấy lại tinh thần, hồ nghi nhìn theo hướng Sân Mộc biến mất, xoay người một lần nữa lên phi hành khí. "Đi thôi."



Hai bên đều rời đi, một thân ảnh màu đen chậm rãi từ trong đám đông bước ra, ngừng ở nơi Sân Mộc vừa đứng lúc nảy một hồi, khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên một con chip.



"Sân Mộc." Đồng tử đen nháy của Trọng Tử Vũ xẹt qua một tia hoang mang.



Đi đến một chỗ thanh tĩnh, Sân Mộc xác định bốn phía vắng lặng, cẩn thận kéo lên góc áo bị rách, trên làn da tái nhợt lạnh băng chỉ còn lưu lại một vết sẹo sắp khép mặt. Sân Mộc nhíu mày, thầm bực bản thân khi nảy vội vã né tránh, lại quên nhớ mặt tên hỗn đản đụng mình.



Trong lòng ảo não nhưng sắc trời đã muộn, Sân Mộc chỉ có một ngày nghỉ đành buông bỏ khó chịu rời đi, sờ lại túi thì phát hiện có một con chip đã không cánh mà bay, sắc mặt Sân Mộc cứng đờ, vội vã sờ soạng lại nửa ngày nhưng vẫn rỗng tuếch như cũ.



"Sân Mộc!" Trở lại học viện, Trác Kỳ Bảo đuổi tới sóng vai đi cùng Sân Mộc. "Hôm nay đi đâu?"



"Nhận chuyển phát nhanh." Vướng mắc chuyện con chip bị mất, tâm tình Sân Mộc không được coi là tốt.



Nghe không hiểu "hồ ngôn loạn ngữ" của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo kéo Sân Mộc đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống. "Ta có chuyện muốn nói với ngươi, đợi một lát lại hãy về."




Đi theo Trác Kỳ Bảo ngồi xuống, Sân Mộc kỳ quái nhìn Trác Kỳ Bảo khó được có lúc đứng đắn. "Cha ngươi chết?"



"Cha ngươi mới chết, cha ta đang sống rất tốt, so với ta còn khỏe hơn." Trác Kỳ Bảo trừng mắt. Sân Mộc vô tội nhún vai, cha hắn đích xác sớm đã chết lâu rồi.



"Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật cháu gái nhỏ của Ôn gia - Ôn Di Kỳ, cha ta đưa ta thư mời, ngươi đi cùng ta đi." Trác Kỳ Bảo nói, lấy ra một thiệp mời kim loại khắc hoa.



"Ôn gia" Mắt Sân Mộc trầm xuống, biểu tình nhìn thư mời trong tay Trác Kỳ Bảo lập tức không tốt.



Không nhìn thấy cảm xúc không đúng của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo tiếp tục nói "Long Vũ bọn họ không muốn đi với ta, ta lại không muốn cùng những người kia giao tiếp, Sân Mộc ngươi bồi ta đi được không."



Thấy Sân Mộc "không dao động", Trác Kỳ Bảo nghĩ nghĩ bắt đầu dụ lợi. "Ta nghe nói lần này Viên nguyên soái cũng đến, ngươi không phải rất sùng bái y sao? Nói không chừng lần này có thể nhìn thấy chân nhân."



"Viên Úc Thần cũng đi?" Biểu tình Sân Mộc lập tức vi diệu. Hắn nhớ dường như từng nghe Viên Úc Thần nói qua, nhưng lúc đó hắn đang sinh khí không nhớ rõ.



"Đúng vậy." Cho rằng bị hấp dẫn, Trác Kỳ Bảo liên tục gật đầu. "Cha ta đưa tin, khẳng định không sai."



"Ta ghét nhất trường hợp này, nhưng ta lại là người thừa kế tương lai của Trác gia, cần phải học đối mặt." Trác Kỳ Bảo nhỏ giọng oán giận. "Có thích hay không, ích lợi cho quan hệ thì đều phải kết giao."



"Long Vũ nói đúng, trường hợp này không bắt buộc bọn họ phải đi cùng, kỳ thật ta cũng lo bọn họ đi theo ta sẽ chịu ủy khuất, có vài quý tộc cũng không phải là thứ tốt lành gì."



"Sân Mộc ngươi thì bất đồng." Trác Kỳ Bảo đứng đắn không quá ba phút. "Liền nói giá trị chiến đấu bạo biểu này của ngươi, nghiền áp bọn họ chỉ là chuyện trong một giây."



"Hảo." Sân Mộc bình tĩnh gật đầu. "Khi nào?."



"Ngươi đáp ứng rồi?" Trác Kỳ Bảo vui sướng.



"Phải." Hắn ngược lại muốn nhìn xem Ôn gia muốn làm chuyện không biết xấu hổ gì lôi kéo nam nhân của hắn.



"Anh em tốt." Trác Kỳ Bảo cảm động. "Sân Mộc, ngươi chính là đại ca ruột của ta."



Quỷ dị nhìn Trác Kỳ Bảo phát bệnh, Sân Mộc buồn bực. "Gia hỏa này hiểu lầm cái gì a?"




Trở về ký túc xá thì trời đã tối rồi, Sân Mộc không có bật đèn, lẳng lặng ngồi bên cửa sổ nhìn hoa Vân Vụ nở rộ dưới ánh trăng. Những cánh hoa Vân Vụ rơi rụng trong gió, cực kỳ giống với cơn tuyết lớn khi hắn cùng Viên Úc Thần gặp gỡ tại địa cầu cổ kia.



Quang não trong tay vang lên, nhìn mặt trên nhảy lên tin tức, gương mặt Sân Mộc nhiều nét tươi cười. Mở quang não, Viên Úc Thần xuất hiện trong màn hình giả lập.



Hai người đối mặt nhau qua màn chắn hư vô, thời gian phảng phất như đứng yên, ngừng trôi tựa thiên trường địa cửu. Sân Mộc bình thản mỉm cười, Viên Úc Thần ánh mắt ôn hòa bao dung.



"Ngươi xem." Sân Mộc chỉ tay về hướng hoa Vân Vụ bên ngoài cửa sổ. "Giống tràng tuyết khi ở địa cầu không?."



Nhìn hoa Vân Vụ đầy trời, nhớ đến nơi lần đầu hai người gặp nhau lúc trước, Viên Úc Thần ôn nhu thả lỏng ngũ quan góc cạnh. "Giống."



"Khi đó ta thật ngốc, lại tự cho rằng mình rất thông minh, nghĩ rằng ngươi làtiểu sủng vật bị ta dưỡng trong lồng."



Viên Úc Thần cũng cười "Em không phải vẫn luôn dưỡng ta sao? Tiền em cho ta còn giữ ở đây."



"Hiện tại ngươi lợi hại hơn ta, đã không cần ta bảo hộ." Gương mặt Sân Mộc dưới ánh trăng càng trở nên mờ ảo không rõ.



"Ta bảo hộ em." Viên Úc Thần muốn duỗi tay sờ đầu Sân Mộc, như muốn từ màn hình giả lập xuyên qua. "Không được sao?"



Sân Mộc nhìn phương xa không nói lời nào, hồi lâu, Sân Mộc cúi mặt, thanh âm mờ mịt không rõ. "Úc Thần, đừng đến Ôn gia."



"Không được." Viên Úc Thần bình tĩnh cự tuyệt.



Sân Mộc lạnh lùng liếc nhìn Viên Úc Thần một cái, đang định tắt đi quang não, Viên Úc Thần lại nói "Có một số việc cần phải nói rõ ràng, Tiểu Mộc, hiện tại em mới là người yêu của ta."



"Ngươi xác định sẽ không đổi ý?"



"Cho ta một lý do để thay đổi."



"Nàng là nữ nhân, cũng là nhân loại."



Viên Úc Thần lẳng lặng nhìn Sân Mộc, trong mắt dần dần đông lạnh. "Tiểu Mộc, em là không tin chính em, hay là không tin ta."



"Ưu điểm lớn nhất cuả ta chính là tự tin." Sân Mộc ngạo kiều.



"Ta chỉ thích em, quan điểm lúc này của ta." Viên Úc Thần kiên định hứa hẹn. "Nếu như em lo lắng, ta có thể mỗi ngày đều nói cho em nghe."



"Ta không nghe." Sân Mộc ngoảnh mặt, khóe miệng khó nén được cong lên.



Viên Úc Thần chăm chú nhìn sườn mặt Sân Mộc, trong mắt cũng nhiễm ý cười.



Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Sân Mộc quay đầu. "Úc Thần, ngươi tìm ta có việc sao?"



Viên Úc Thần biểu tình bất biến, ôn nhu cười "Không có."



"Thật sự không có?"



"Thật sự không có." Mỉm cười.



Thời gian đã là rạng sáng, nhỏ giọng cùng Sân Mộc nói ngủ ngon, Viên Úc Thần tắt quang não.



Ánh sáng không còn, căn phòng rơi vào bóng tối, nụ cười trên mặt Viên Úc Thần cũng dần dần biến mất.



Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng gian trắng xóa, trên bàn hỗn độn đầy thông tin dữ liệu, trên mặt ghi tên họ Sân Mộc.



Viên Úc Thần nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, trong đầu không ngừng nhớ lại đoạn ký ức bị mình trong lúc vô ý quên đi. Chỉ vì bản thân lúc ấy đang tức giận mà xem nhẹ, hiện giờ nhớ tới lại là......



"Ta ghét nhất nhân loại dối trá các ngươi, tâm nhãn giống như cái sàng. Ta mới không cần sống mệt như vậy, vô câu vô thúc mới là tốt nhất. Bất quá tệ nhất là phải đi vào khuôn khổ của nhân loại, ta đều đã chết vạn năm, còn sợ này đó?"



Vạn năm



Vạn năm......