Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 51: Vấn đề yêu đương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







Bị Viên Úc Thần đánh dấu thóat khỏi kiếp độc thân, nhiệt huyết làm tâm gan phổi thận Sân Mộc lạnh rét ninh thành một đoàn, khang khang ky ky giận dỗi. Biết Sân Mộc thẹn thùng, Viên Úc Thần thật biết điều không trêu đùa nữa, mèo con sinh khí sẽ cào người, kia cũng rất hung bạo a.



(1) Khang khang ky ky"吭吭 叽叽": là một từ địa phương ở phương bắc. Trong phương ngữ Bắc Kinh, nó được sử dụng chủ yếu để mô tả tiếng nói của một đứa trẻ khi bị ốm hoặc có tính khí nóng nảy.



Hôm nay là ngày quay lại trường, Sân Mộc thay chế phục viện sinh thẳng tắp màu trắng, tinh thần phấn chấn đóng gói hành lý mang đến trường, vui sướng nhìn Viên Úc Thần tinh thần hụt hẫng bên kia.



Viên Cảnh Trạch từ bên ngoài biệt thự đi vào. "Sân Mộc ca, ta đưa ngươi đi, mới vừa vào trường có rất nhiều thủ tục cần làm."



"Ngươi dùng thân phận gì đưa ta đi học, gia trưởng sao?" Sân Mộc khiêng một rương đồ chơi ném vào không gian khí.



Viên Cảnh Trạch kỳ quái "Ngươi là Sân Mộc ca của ta, ta đưa ngươi đi thì làm sao?"



Sân Mộc hự hự xuống lầu, mang chút ghét bỏ oán giận "Úc Thần vốn để Trọng Lân đưa ta đi, nhưng y lớn lên cứ như ông lão, ở cùng một chỗ với y ta sợ người khác nói y là cha ta."



"Y không dám." Viên Cảnh Trạch cười cười nhìn lên lầu chỗ phòng Viên Úc Thần ý bị che khuất.



Không nghe ra thâm ý của Viên Cảnh Trạch, Sân Mộc vui vẻ lên lầu, lại đau khổ nghĩ không biết có hay không nên dọn theo chiếc giường yêu quý của hắn.



Viên Úc Thần xuống lầu ngồi trên sô pha, lạnh mặt dặn dò "Thân thể Tiểu Mộc bị thương chưa lành, ngươi không cần cùng em ấy hồ nháo, trông em ấy kỹ một chút."



"Quả nhiên là bị thương sao?" Viên Cảnh Trạch nhíu mày, đến gần người Viên Úc Thần truy vấn. "Rốt cuộc Sân Mộc ca bị thương nghiêm trọng đến mức nào, đã như vậy vì sao còn muốn đến học viện."



"Sự tình mấy ngày nay coi như đã qua, đừng hỏi đến chuyện đêm đó nữa, đặc biệt là trước mặt Tiểu Mộc."



Viên Cảnh Trạch vốn muốn hỏi lý do, nhưng vẫn có thể thấy được thần sắc nghiêm túc của Viên Úc Thần, chỉ đành nuốt xuống trầm mặc gật đầu.



"Ta có thể đem giường đi không?" Tự hỏi hồi lâu, Sân Mộc từ trên lầu tò đầu xuống hỏi ý kiến Viên Úc Thần.



"Không được." Không hề nghĩ ngợi, lạnh mặt cự tuyệt.



Sân Mộc nhíu mày "Thay đổi giường ta ngủ không được."



"Một tháng tập huấn tân sinh, cũng không thấy em gầy đi." Viên Úc Thần không bị ăn lừa.



"Ta thiên sinh lệ chất nan tự khí(1), nguyên soái đại nhân chớ có hâm mộ rồi đố kỵ trong lòng." Bị Viên Úc Thần làm cho sinh khí, Sân Mộc nóng giận trở về phòng.



(1)Thiên sinh lệ chất nan tự khí: Vẻ đẹp tự nhiên (trời sinh) không thể bỏ.



Viên Úc Thần dở khóc dở cười, cứng mặt cố gắng làm giọng của mình trở nên uy nghiêm "Em có thể mang khoang trò chơi đi."



"......" Sân Mộc "Vốn không định nói với ngươi, cái đầu tiên ta lấy chính là khoang trò chơi."



Thời gian đã muộn, Viên Úc Thần đem người đưa đến cửa rồi xoa xoa cái đầu mềm mại, lòng thầm thở dài. Bảo Viên Cảnh Trạch đi trước, Viên Úc Thần lặng lẽ đem một cái không gian khí loại nhỏ nhét vào lòng bàn tay Sân Mộc. "Trong này có một ít năng lượng hạch, không đủ ta sẽ cho ngươi tìm thêm. Còn có một ít kẹo, đều là những loại em thường ăn."



Nắm không gian khí trong tay, Sân Mộc nhịn không được mềm lòng. "Nếu ngươi nhớ ta thì liền tới thăm ta."



"Được." Viên Úc Thần giơ lên khóe môi. "Em cũng phải nghe lời đó."





"Cái này sợ là có chút khó." Sân Mộc buồn rầu.



"Thôi đi." Viên Úc Thần buồn cười, trong lòng y cũng biết muốn Sân Mộc nghe lời so tang thi tiến hóa thành nhân loại còn không có khả năng hơn, chỉ có thể lui về cầu tình. "Phải bảo vệ bản thân thật tốt."



"Điểm này ngươi yên tâm, năng lực tự vệ của ta cực chuẩn." Sân Mộc vỗ ngực khoe khoang.



Viên Úc Thần khó nén được ý cười, giơ tay bảo "Đi thôi."



Sân Mộc lưu luyến cáo biệt trong mỗi bước đi, chạy tới phi hành khí của Viên Cảnh Trạch. Nhìn bóng Sân Mộc dần dần khuất xa, trong đôi mắt đen sâu thẫm của Viên Úc Thần gợn lên ám sắc. Trước kia y lo lắng Sân Mộc hồ nháo sẽ gây ra đại họa, hiện giờ lại là sợ hãi, sợ một ngày nào đó tiểu tang thi kiêu ngạo kia đột nhiên biến mất, tựa như trước khi chưa từng xuất hiện.



Hai người xuất phát hơi muộn, lúc phi hành khí đến học viện thì đại bộ phận tân sinh đều đã được an bài xong, Viên Cảnh Trạch làm hết phận sự đưa Sân Mộc đi xử lý các loại thủ tục vụn vặt, hai người trước sau đi đến một khu vườn yên tĩnh.



"Ký túc xá ở học viện phân ra ba loại loại, phòng bình thường một phòng bốn người, viện sinh mỗi khóa ở chung một tòa nhà. Khu cao cấp, năm người một tòa, mỗi năm phải nộp phí dụng nhất định. Cuối cùng là loại phòng tư nhân, mỗi người một khu, phí dụng đương nhiên không thấp, viện sinh được phép ở đây cũng hà khắc, xếp hạng mỗi khóa của viện sinh ít nhất không được dưới hạng 10."



Viên Cảnh Trạch giúp Sân Mộc có nơi ăn chốn ở, một bên giới thiệu đơn giản cho Sân Mộc. "Về sau chỗ này chính là địa bàn của Sân Mộc ca, Sân Mộc ca ngươi xem còn thiếu cái gì ta lập tức cho người đi mua."




Sân Mộc đi vào phòng ngủ, thử ngồi lên trên nhúng nhúng, tỏ vẻ khá vừa lòng với cái giường mềm mại này, đồng thời đối với Viên Cảnh Trạch cũng khó có được vẻ mặt ôn hoà một chút. "Không cần, đem khoang trò chơi đến đây cho ta là được."



"Khoang trò chơi không vội." Viên Cảnh Trạch kéo tay áo chỉ vào trong phòng. "Sân Mộc ca sẽ không tự chiếu cố bản thân, ca ca để ta mang đến một người máy gia đình cho ngươi, ta sắp xếp cho ngươi trước đã."



Nhìn Viên Cảnh Trạch từ không gian khí lấy ra một bé người máy shota cao 1 mét, Sân Mộc có chút kinh ngạc. Viên Cảnh Trạch cười nói "Ca ta cũng sủng ngươi thật đấy, người máy gia đình không được phép xuất hiện ở trường quân đội, Sân Mộc ca ngươi cẩn thận một chút đừng để người khác phát hiện."



Sân Mộc gật đầu "Được được."



Tiểu shota cao 1 mét, tóc đen mềm mại, đôi mắt màu xám trống rỗng mang theo vô tội thật manh manh, khuôn mặt nghiêm trang lại có chút giảo hoạt, cực kỳ giống người nào đó.



Sân Mộc đặt cho nó cái tên "Đại bạch thỏ", mang theo Đại bạch thỏ mở ra cửa sổ, nhìn bên ngoài hai cây đại thụ thật to duỗi thẳng hoa Vân Vụ vào trong cửa sổ, Sân Mộc vừa lòng không thể vừa lòng hơn.



"Đây cũng là phân phó của ca ca." Viên Cảnh Trạch thổi phồng, không bỏ qua cơ hội kéo hảo cảm cho Viên Úc Thần. "Y nói ngươi thích hoa Vân Vụ."



Sân Mộc cười cong mắt, lấy quang não ra tìm địa chỉ liên lạc của Viên Úc Thần, nghĩ nghĩ rồi gửi đi một tin. "Đã nhìn thấy hoa Vân Vụ, ta nhớ ngươi."



Ở xa xa Viên Úc Thần đang ngồi trước bàn xử lý công vụ trong nhà thì ngừng tay, mở ra quang não nhìn tin Sân Mộc gửi đến, tầm mắt chuyển qua cành hoa cấm trong lọ thủy tinh trước cửa sổ, đáy mắt Viên Úc Thần nhiễm một mạt nhu hòa. "Đừng nhìn, sẽ không nhớ."



Sân Mộc cầm quang não vui vẻ ngã xuống giường, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ Viên Úc Thần lúc viết những lời này, trái tim nhịn không được mà cảm thấy hạnh phúc.



Viên Cảnh Trạch một bên hâm mộ nhìn, không khỏi mở miệng. "Ta cũng muốn yêu đương."



Sân Mộc bò dậy, hoài nghi nhìn Viên Cảnh Trạch "Ngươi thích dạng gì?"



Viên Cảnh Trạch nghĩ nghĩ, khẳng định gật đầu "Cường đại như Sân Mộc ca."



Sân Mộc nhướng mày không nói, cường đại như hắn? Tiểu tử này chẳng lẽ cũng muốn tìm tang thi hoàng?



Còn chưa có nói chuyện yêu đương với Viên Cảnh Trạch được bao nhiêu, đã bị Viên Cảnh Trạch đem người kéo tới "Đã gần giữa trưa, Sân Mộc ca chúng ta đi ăn đi."



"Không cần dựa vào tiêu chuẩn của ta mà tìm, khởi điểm quá cao, không khác biệt lắm là được." Nhịn không được dặn dò một câu. "Bằng không ta sợ ngươi phải cúi đầu cả đời."



"...... Hảo."




Sân Mộc và Viên Cảnh Trạch đi cùng nhau trong học viện đưa tới không ít ánh nhìn, dưới tán hoa Vân Vụ nở rộ đem học viện nhuộm thành sắc đỏ, cánh hoa bay tán loạn đầy trời trong ngôi trường quân đội kỷ luật nghiêm minh đã trở thành biểu tượng lãng mạn độc đáo.



Sân Mộc và Viên Cảnh Trạch ngồi kế bên cửa sổ lầu hai, cánh hoa Vân Vụ từ bên ngoài bay vào cửa sổ rơi đầy người Sân Mộc, Sân Mộc nhặt lên một cánh cho vào miệng thử nhai nhai, như trong tưởng tượng không có hương vị.



Đồ ăn đưa lên, Viên Cảnh Trạch trước mỗi loại gắp một chút đưa qua Sân Mộc, thuận miệng tìm đề tài hỏi "Tranh cử Hộ Vệ Đoàn khóa tân sinh sắp bắt đầu rồi, Sân Mộc ca có hứng thú không?"



"Ân." Sân Mộc thất thần gật đầu.



Lo lắng thân thể Sân Mộc, Viên Cảnh Trạch mịt mờ hỏi "Sân Mộc ca cảm thấy có bao nhiêu phần thắng."



Sân Mộc nhìn Viên Cảnh Trạch, nghiêm túc nói "Ta rất muốn nhìn xem có bao nhiêu người dám tranh giành với ta."



"......" Viên Cảnh Trạch



Đang lúc Viên Cảnh Trạch còn có chuyện muốn nói, mấy người Trác Kỳ Bảo xa xa đi tới. "Sân Mộc, như thế nào tìm không thấy ngươi, tới cũng không liên lạc cùng chúng ta."



"Lại đây ngồi." Nghe thấy mấy người nhắc tới Sân Mộc thì có chút tinh thần, duỗi tay hướng mấy người bảo. (cái này đang nói Viên Cảnh Trạch)



"Học trưởng hảo." Mấy người Trác Kỳ Bảo cúi chào.



Viên Cảnh Trạch đáp lễ, tỏ vẻ không cần để ý đến vị trí bên cạnh cậu ta. Mấy người Trác Kỳ Bảo đều ngồi xuống, Mễ Phi mở miệng oán giận trước hết. "Sân Mộc, hôm đó ngươi đột nhiên bỏ đi cũng không nói một tiếng, mọi người vì tìm ngươi mà đã chọc tới rất nhiều phiền toái."



"Tình huống bất ngờ." Sân Mộc không nghĩ sẽ nói nhiều về chuyện đêm đó.



Nhìn ra suy nghĩ Sân Mộc, Long Vũ mở miệng đánh gãy Mễ Phi còn đang muốn nói "Hiện giờ ngươi đang ở đâu."



"Ta có một khu vườn của mình, các ngươi ở đâu?"



Mấy người hai mặt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết rõ chế độ phòng trọ của viện sinh, mỗi người một khu đại biểu cho cái gì bọn họ cũng biết. Không đơn thuần chỉ là thành tích tốt, không nói tới khả năng có một chân trong quân khu, còn phải có chính là tài lực khổng lồ.



Trong lúc nhất thời, trong lòng mấy người nháy mắt đều trở nên khác thường, từ lúc quen biết đến khi trở thành bằng hữu như bây giờ, bọn họ hình như đều không biết bối cảnh gia đình Sân Mộc.




"Ta cùng Mễ Phi ở phòng tập thể bình thường." Long Vũ khôi phục lại đầu tiên. "Nơi đó không cần phí dụng, ta với Mễ Phi ở chung một chỗ cũng tiện chiếu cố lẫn nhau."



"Ta vốn cũng muốn xin mỗi người một khu, nhưng thành tích của ta ngươi cũng biết." Trác Kỳ Bảo buông tay. "Ta không thiếu tiền, nhưng muốn ta bảo trì thành tích top 10 còn không bằng giết ta. Cho nên ta ở khu cao cấp, nhưng ta nộp tiền phí năm người, tuy rằng điều kiện không tốt bằng mỗi người một khu, nhưng xem như cũng có không gian riêng tư của mình."



"Ta......" Bách An Ngưng vừa định nói cái gì, Trác Kỳ Bảo đã đem người ngăn lại.



"Bách An Ngưng ở cùng ta, cậu ta nhát gan, ta sợ có người khi dễ cậu ấy." Trác Kỳ Bảo vỗ vỗ bả vai Bách An Ngưng. "Vốn ta cũng muốn để Long Vũ và Mễ Phi ở cùng, nhưng hai người bọn họ không muốn."



Tầm mắt Trác Kỳ Bảo đảo qua mấy người một vòng, tò mò hỏi "Sân Mộc, vì sao ngươi lại ở khu một người?"



"Là ta để hắn ở đó." Viên Cảnh Trạch nói trước lúc Sân Mộc mở miệng.



Viên Cảnh Trạch mở miệng làm mấy người Trác Kỳ Bảo hai mặt nhìn nhau, trong mắt toàn nghi ngờ nhìn phía đối phương. Trác Kỳ Bảo ngơ ngác nhìn Sân Mộc cùng Viên Cảnh Trạch "Các ngươi......"



Viên Cảnh Trạch vừa gắp đồ ăn cho Sân Mộc, thấy mấy người nhìn lại đây thì tỏ vẻ kỳ quái. "Làm sao vậy? Không được sao?" Cậu cho Sân Mộc ca xài bao nhiêu tiền cậu đều vui, càng đừng nói tới đây chính là đại ca cậu ra tiền a.



"Không có, không có." Trác Kỳ Bảo liên tục xua tay, ánh mắt quỷ dị đảo quanh giữa hai người, mang theo ý hiểu rõ bỉ ổi




Bách An Ngưng ngồi một bên liếc nhìn Sân Mộc một cái, liền nhanh chóng cúi đầu trầm mặc. Mễ Phi cùng Long Vũ nhún vai, tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình.



Vì thế, hiểu lầm cứ như vậy tạo ra.



Một bữa cơm một nửa số người không tiêu hóa được, Viên Cảnh Trạch có việc rời đi trước, trên ghế treo trong khu nghỉ ngơi của học viện, Sân Mộc đạp hai chân nhìn thông tin chia lớp được phát tới trong quang não, Mễ Phi vui mừng "Chúng ta đều được phân cùng một lớp, thật tốt quá."



"Tuyên truyền tranh cử Hộ Vệ Đoàn cũng bắt đầu." Trác Kỳ Bảo ý bảo bộ phận tuyên truyền gắn liền với thông tin chia lớp. "Cũng không biết tiêu chuẩn tranh cử là cái gì."



"Này không cần sốt ruột." Long Vũ nói. "Toàn quân đại diễn tập còn hai tháng, trước đó tranh cử Hộ Vệ Đoàn sẽ không kết thúc, bây giờ nên suy xét chính là tiêu chuẩn của toàn quân đại diễn tập là gì."



"Ta có nghe phong phanh từ lão tử nhà ta, hình như trước toàn quân đại diễn tập sẽ có một trận khảo thí nhằm vào tân sinh năm nhất." Trác Kỳ Bảo đạo. "Năm rồi năm nhất không được phép tham gia toàn quân đại diễn tập, năm nay tuy rằng quy tắc thay đổi, chính là đa số mọi người đều cho rằng năm nhất tham gia bất quá chỉ là pháo hôi đi ngang qua sân khấu. Nhưng vì để ngăn ngừa bất kỳ sai lầm nào, khẳng định cũng sẽ tuyển ra người ưu tú nhất."



"Biết khảo thí gì không?" Mễ Phi truy vấn.



Trác Kỳ Bảo lắc đầu "Điểm này là học viện ra đề."



"Chỉ cần năm người chúng ta phối hợp thật tốt, thông qua tuyển chọn tham gia toàn quân đại diễn tập là không thành vấn đề." Long Vũ lý trí phân tích.



"Kia còn phải nói, bổn thiếu gia chính là muốn trở thành tướng quân thiên tài!" Mễ Phi nhiệt huyết không đổi.



"Cho bọn họ biết mặt một chút, để bọn họ đừng xem thường năm nhất." Trác Kỳ Bảo kiêu ngạo. "Nhìn xem lão tử tấu đến bọn họ lăn về quê mẹ còn không được này."



Long Vũ lắc đầu bật cười, tựa như nghĩ tới cái gì liền từ trong túi móc ra mấy thứ ném qua. "Lúc trước có nói, nhìn thử xem thế nào?"



Lưỡi dao sắc bén xuyên qua, làm rách đóa hoa Vân Vụ đỏ như máu, như thể tinh sắc ngưng tụ đang nhỏ giọt. Biểu tượng màu đen quỷ dị ẩn trong đóa Vân Vụ, phảng phất như đôi mắt mãnh thú đang vận sức chờ phát động, bất chợt dồn bạn vào đường chết, nhìn kỹ sẽ phát hiện ẩn sâu trong đó là sự nguy hiểm tột cùng.



"Thích Khách!?" Mễ Phi cùng Trác Kỳ Bảo kêu lên đầu tiên.



Long Vũ giơ lên khóe miệng, cười một chút "Thích Khách!"



Bách An Ngưng nhìn Sân Mộc, trong mắt loé lên tia sáng. "Thích Khách."



Sân Mộc chăm chú nhìn huy hiệu trong tay hồi lâu, khóe môi khẽ nhếch, động tác tự nhiên đem huy hiệu đính lên cổ áo sơmi "Cũng không tệ."



Tiếng cười to vang vọng rừng hoa Vân Vụ, gió cuốn hoa Vân Vụ bay đầy trời, ánh sáng buổi chiều tùy ý treo trên người năm thiếu niên.



"Thích Khách!!"



—————————————————-



Có 1 số bạn hay hỏi mình về chuyện hình ảnh mình tìm được ở đâu.



Hôm nay mình xin nói 1 tí. Những hình ảnh mình đăng lên là mình kiếm được ở rất nhiều trang khác nhau, không cố định. Tuỳ theo nội dung bài đăng mà tìm ảnh có ý nghĩa tượng trưng thôi. Mình thấy thích nên save về và cũng chẳng nhớ trang nào nào đâu:)))))



Có thể mượn từ ảnh của 1 quyển anime nào đó, cũng có tấm lấy từ photographer, art.....



Bạn nào thích ảnh nào trông đây có thể liên hệ với mình gửi cho nha.