Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 123: Ẩu đả trên phố




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Long Vũ nghe tin trong nhà xảy ra chuyện, lập tức ra khỏi học viện chạy tới phố cũ. Sân Mộc cũng đi cùng Trác Kỳ Bảo và Bách An Ngưng, pháp kỷ của khu phố cũ hỗn loạn, nếu xảy ra chuyện cũng có thể hỗ trợ.

Nôn nóng đuổi tới khu phố cũ, Long Vũ chạy đến cửa hàng duy tu, cửa hàng âm u nhỏ hẹp hỗn loạn khắp nơi, như thể bị bạo lực cố ý hủy hoại.

"Lư Sâm thúc thúc." Mễ Phi có chút run run, hai mắt hoảng loạn tìm kiếm thân ảnh Lư Sâm.

Cánh cửa bên hông cửa hàng bị đẩy ra khe hở, lộ ra gương mặt một thanh niên. "Đều trở về rồi."

"A Tắc." Long Vũ vội vàng đi tới chỗ thanh niên. "Lư Sâm thúc thúc đâu."

"Nằm trong phòng." Thanh niên nghiêng người tránh đường.

Đi theo thanh niên tiến vào cửa hông, phòng ngủ phía trong cửa hàng, trong phòng ngủ lờ mờ chật hẹp, Lư Sâm quần áo xốc xếch cả người đầy mùi rượu nằm trên giường, làn da lộ ra ngoài khắp nơi đều có vết xanh tím, nhìn chật vật đến cực điểm.

Long Vũ ngồi xuống mép giường kiểm tra thương thế cho Lư Sâm, nổi giận đùng đùng "Là ai đánh."

"Đầu lĩnh khu bán rượu phố cũ, nói là Sâm thúc thiếu tiền không trả, liền phá cửa hàng còn đả thương Sâm thúc." Thanh niên lắc đầu giải thích nguyên do. "Là 5 vạn tinh tệ."

"Nói bậy!" Mễ Phi cả giận. "Thúc thúc thích rượu, nhưng cũng không hồ đồ."

"Đây là vụ ác ý lừa người lấy của, cần luật pháp Liên Bang can dự chứ." Trác Kỳ Bảo hỏi.

Long Vũ ổn định lại cảm xúc, bình tĩnh lắc đầu "Chuyện ở khu phố cũ Liên Bang sẽ không tra xét tỉ mỉ."

"Đến khu bán rượu phố cũ tự giải quyết." Sân Mộc xoay người ra khỏi nhà.

Trác Kỳ Bảo tới gần Long Vũ, ngượng ngùng vuốt mũi "Xác định muốn nghe hắn? Chuyện hắn giải quyết từ trước đến nay đều dựa vào nắm đấm."

"Nắm đấm cứng chính là chân lý." Mễ Phi giận không áp nổi túm lấy Long Vũ đuổi theo Sân Mộc.

Trác Kỳ Bảo đỡ trán ai thán vận đen, lại không dám làm đào binh, chỉ có thể rụt cổ uể oải chạy theo.

Khi bước chân Bách An Ngưng ra khỏi phòng thì dừng lại, nghiêng đầu thấy được Lư Sâm vừa mở mắt, tầm mắt va chạm nhau, hai mắt Bách An Ngưng âm u khó lường, Lư Sâm kinh ngạc hoảng hốt.

Bách An Ngưng liễm đi thâm ý trong đáy mắt, xoay người rời đi. Lư Sâm ngóng theo bóng Bách An Ngưng, giữa mày hơi nhăn lại.

Khu bán rượu là khu vực loạn nhất phố cũ, nơi này tụ tập nhiều loại người, lưu dân đào vong đến tội phạm tinh tế, còn có hung thần ác sát lính đánh thuê tinh tế.

Nhóm người Sân Mộc xuất hiện ở khu bán rượu, chế phục viện sinh học viện Liên Bang đưa tới vô số ánh nhìn. Không ít người đều ngừng nói chuyện, dừng chân nhìn bọn họ với ánh mắt quỷ dị.

Đường phố hỗn loạn ở khu bán rượu rất giống với chợ đen các căn cứ đã tồn tại, Sân Mộc bình thản trước biểu tình đánh giá quỷ dị bên đường, không  khiếp đảm chút nào.

Bão lốc xoáy nghiền nát trong lòng bàn tay, nổ lên tiếng vang xuyên thấu con phố, lập tức thu hút vô số tầm mắt nhìn qua, con phố trong nháy mắt lại yên tĩnh không tiếng động.

"Cửa hàng duy tu Lư Sâm là ai phá, ra đây." Giọng Sân Mộc phiêu phiêu theo gió truyền vào tai mỗi người.

Sau nửa ngày yên tĩnh, tiếng cười tục tằng đinh tai nhức óc vang lên, ánh mắt người trên phố nhìn Sân Mộc đầy châm chọc. "Đây là tới đánh nhau."

"Viện sinh học viện Liên Bang, can đảm không sợ chết thật làm người bội phục."

Xung quanh vang lên tiếng cười nhạo ầm ĩ, Sân Mộc nhẹ nhàng xoay vòng gió dịu trên đầu ngón tay, khóe miệng nhếch lên cười như không cười "Nhắc lại lần nữa, ai phá cửa hàng duy tu Lư Sâm, lăn ra đây."

"Hoặc là ta san bằng nơi này, tự mình tìm." Sân Mộc cười ác liệt, ánh mắt âm trầm khủng bố.

"Con rệp rác rưởi, khu bán rượu không chấp nhận sự kiêu ngạo của ngươi." Mấy chục người bắt đầu tụ lại, vẻ mặt dữ tợn trừng Sân Mộc.

"Cửa hàng duy tu là các ngươi phá." Long Vũ lạnh giọng chất vấn.

"Lư Sâm thiếu tiền, phá cửa hàng nó chỉ là cảnh cáo, lần sau sẽ chặt đứt cánh tay nó."

"Ngươi......" Mễ Phi nóng nảy muốn động tay, lại bị Bách An Ngưng gắt gao túm chặt. "Đừng xúc động."

Sân Mộc ma xát móng tay tinh xảo, ý cười lạnh lẽo nơi khóe miệng "Vậy mà còn kiêu ngạo hơn ta, thật càng muốn chà đạp các ngươi."

"Là ai dám làm loạn ở khu bán rượu." Thanh niên chân dẫm dị thú xuất hiện ở góc đường.

Sân Mộc bĩu môi nhìn dị thú, miễn cưỡng cũng tính là quan hệ đồng loại, thế mà lại hạ mình để người đạp dưới chân, thật là xấu hổ cho uy phong tang thi.

"Không phải gây loạn mà là trả thù." Sân Mộc nghiêm túc giải thích.

Thanh niên kiêu căng nhìn Sân Mộc "Khu bán rượu đều là đồng loại, tuyệt không thể để người ngoài khi dễ."

"Có đạo lý." Sân Mộc vỗ tay chiều theo, ngón cái ý bảo sau người "Đây là nằm trong vòng quả nhân, quả nhân muốn hộ, ai động người đó chết."

"Xem ra ngươi là khăng khăng tìm chết." Thanh niên sắc mặt âm trầm, dưới chân thi lực nhảy xuống dị thú, dị năng xanh đen quanh quẩn trong lòng bàn tay.

Dị thú lập tức phát nộ, móng vuốt bén nhọn cào trên mặt đất, gào rống đánh về phía Sân Mộc. Bách An Ngưng kinh sợ muốn tiến lên, lại bị khóe mắt Sân Mộc ngăn lại.

Sân Mộc lãnh đạm nhìn dị thú hung ác, mắt thấy dị thú vọt tới trước mắt, Sân Mộc cười nhẹ, chỉ thấy dị thú vốn hung tàn đột nhiên ngừng tập kích, run rẩy quỳ dưới chân Sân Mộc.

Những người qua đường xem náo nhiệt đều kinh ngạc, chỉ cười nhẹ một tiếng liền hàng phục được dị thú, đây là tình tiết nghịch thiên sao?

Sân Mộc liếc nhìn thanh niên đang khiếp sợ, đáy mắt hiện lên châm chọc. Dị năng ngự thú tuy hiếm thấy, nhưng thân là tang thi hoàng, luận về uy áp ai có thể địch lại hắn.

Dị thú quỳ sát bên chân Sân Mộc, thân thể cao lớn vì sợ hãi mà phát run. Cấp bậc con dị thú này không thấp, đã tiến cấp có được trí thông minh cơ bản, Sân Mộc chỉ cần phóng thích chút uy áp là có thể dọa được nó.

Thông thường Sân Mộc vì che giấu thân phận mà ẩn đi hơi thở tang thi hoàng, nhưng nếu số lượng dị thú không nhiều lắm, hắn có thể dùng để khống chế.

Thanh niên thúc đẩy dị năng ngự thú, muốn chống cự đến cùng khống chế lại dị thú lần nữa, Sân Mộc dẫm chân lên đầu dị thú, ánh mắt ác liệt trước sự hoảng sợ của thanh niên, đem đầu dị thú thong thả nghiền nát.

"Loại dị thú cấp bậc này, cũng không biết xấu hổ lấy ra." Tuy rằng thổi phồng trang bức, nhưng khí thế vẫn phải có.

Những người vốn xem náo nhiệt đều lui về sau vài bước, cảnh giác nhìn Sân Mộc. Sân Mộc duỗi tay "Trác Kỳ Bảo, bỏ tiền."

Trác Kỳ Bảo sửng sốt trong nháy mắt, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng lấy thẻ tinh tạp đưa cho Sân Mộc. "Trác gia có mức thẻ không giới hạn, thần tượng ngươi tùy ý dùng."

Sân Mộc niết tinh tạp cười thân thiết hữu hảo "Tiền của Lư Sâm ta thay y trả, bây giờ liền giải quyết vấn đề đánh người đi."

"Ngươi muốn làm sao, nơi này chính là khu bán rượu." Người vừa rồi còn kiêu ngạo hống hách, hiện giờ bị buộc không ngừng lui về phía sau.

"Nhưng cửa hàng duy tu Lư Sâm là địa bàn ta che chở, các ngươi dám phá chỗ của ta." Sân Mộc động động cánh tay chậm rãi đến gần như ác ma địa ngục.

Phi hành khí xoay vòng trên không khu bán rượu, Sân Mộc ngẩng đầu chậc lưỡi "Hàng này sao lại tới đây."

Đội đặc chiến Cửu Quân nhảy xuống khu bán rượu, đem đám người Sân Mộc bảo hộ lại, người trên đường lập tức trở nên luống cuống, Cửu Quân do Viên Úc Thần thống lĩnh chính là đàn sói điên, ác danh vang danh toàn tinh cầu.

"Sân thiếu!" Đội viên đặc chiến kính chào Sân Mộc.

Tần Diệc Đàn đi đến bên người Sân Mộc, xác định Sân Mộc không sao mới miễn cưỡng thả lỏng "Không có việc gì chứ."

Tần Diệc Đàn nhận được tin Sân Mộc rời khỏi học viện, thế nào cũng cảm thấy không yên tâm, định vị quang não Bách An Ngưng, phát hiện vị trí là khu bán rượu phố cũ, lập tức sợ tới mức mồ hôi đầy đầu.

Khu bán rượu phố cũ chính là khu vực hung hiểm, Viên Úc Thần chân trước mới đi, nếu Sân Mộc sau lưng đã xảy ra chuyện, Tần Diệc Đàn cảm thấy bản thân chỉ có nước lấy chết tạ tội.

Khóe mắt Sân Mộc liếc về phía sau, hai mắt Trác Kỳ Bảo đảo một vòng rồi nhỏ giọt, lập tức thay bằng vẻ mặt ủy khuất. "Tần thiếu tá, bọn họ khi dễ chúng ta."  (Một like cho Trác ảnh đế ;))))))

"Bọn họ phá cửa hàng duy tu của Lư Sâm thúc thúc, còn thả dị thú cắn Sân Mộc." Mễ Phi cáo trạng.

Tần Diệc Đàn nhìn sang thi thể dị thú trên mặt đất, lập tức rùng mình, xoay người quát "Tàng trữ nuôi dưỡng dị thú, đụng đến lệnh cấm Liên Bang, căn cứ vào luật pháp Liên Bang cách ly người hiềm nghi vào ngục giam, khu bán rượu chờ Liên Bang điều tra!"

"Rõ!!" Đặc chiến đội nhận lệnh.

Cửa hàng duy tu Lư Sâm, sau khi Tần Diệc Đàn cho người có dị năng mộc hệ trong đội giúp Lư Sâm chữa thương, Mễ Phi quấn lấy Lư Sâm lo lắng hỏi "Thúc thúc, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Thân cường thể tráng tinh thần tăng gấp trăm lần, nếu lại có thêm chút rượu thì càng tốt." Lư Sâm cười ha ha nói.

Long Vũ nhíu mày khẽ quát "Bình thường chỉ cho ngươi uống ít, chọc phiền phức rồi đó."

Lư Sâm bẹp miệng ủy khuất "Ta chỉ nếm thử, ai ngờ đến mấy tên hỗn đản đó thế mà lại tống tiền."

"Ngươi còn cưỡng từ đoạt lí." Long Vũ nghiêm khắc giáo huấn. "Ta nên đem ngươi đưa tới  khu quản giáo Liên Bang."

"Ta sai rồi ~" Lư Sâm đầu hàng xin tha, bộ dạng lôi thôi rách rưới xuất hiện với vẻ mặt đáng yêu, hình ảnh có chút kinh tủng gay mắt.

Lư Sâm vô lại làm Long Vũ bất đắc dĩ, Long Vũ xoa mi giác phát đau thở dài "Thúc thúc, nếu lần này không có bằng hữu trợ giúp, chúng ta phải làm sao bây giờ."

"Về sau ta sẽ chú ý." Lư Sâm quay đầu nhìn về phía  mấy người Sân Mộc cười nói "Đa tạ các ngươi."

Trác Kỳ Bảo vò đầu trông như thiếu tâm nhãn. "Thúc thúc khách khí, chúng ta và Long Vũ đều là huynh đệ."

"Sân thiếu, Tần thiếu tá nói nên quay về học viện." Đội viên đội đặc chiến vào nhà nhắc nhở Sân Mộc.

"Ta đã biết." Sân Mộc gật đầu.

"Sân Mộc các ngươi về học viện trước, ta ở lại dọn dẹp cửa hàng." Long Vũ nói.

"Ngày mai ta trở về cùng Long Vũ." Mễ Phi túm tay Long Vũ.

"Có cần gì thì liên hệ chúng ta, ta an bài người qua." Trác Kỳ Bảo nói.

Lúc Sân Mộc cáo biệt Long Vũ chuẩn bị rời đi, Lư Sâm lại đột nhiên mở miệng "Ngươi tên gì."

Mặt Lư Sâm ẩn trong góc tối thấy không rõ biểu tình, nhưng có thể thấy được đang nói với Bách An Ngưng.

Bách An Ngưng quay đầu nhìn Lư Sâm, trầm mặc nửa ngày, khóe miệng đột nhiên nhếch lên nụ cười quỷ mị.

"Ta là Bách An Ngưng, con trai của Bách Viễn."

Lư Sâm "!!!"

Con trai Bách Viễn......

Trên phi hành khí quay về học viện Liên Bang, Trác Kỳ Bảo hạnh phúc cọ cọ ghế, nhìn quân hàm đội đặc chiến trên vai Tần Diệc Đàn không rời mắt, Tần Diệc Đàn cười bất đắc dĩ tháo quân hàm đội đặc chiến xuống đưa cho Trác Kỳ Bảo.

Trác Kỳ Bảo trừng lớn mắt, Tần Diệc Đàn giải thích "Đồ án tổ trang (trang phục của tổ chức) đông ghép tây vá, sau khi về căn cứ ta lại lĩnh cái mới."

"Ta sẽ giữ kỹ." Trác Kỳ Bảo trịnh trọng bảo đảm.

Sân Mộc tựa lưng vào ghế, nhìn Tần Diệc Đàn thuận miệng nói "Lúc ở khu bán rượu có chút khoa trương rồi đi."

"Sân thiếu là hôn ước giả của nguyên soái, cấp bậc an toàn ở Liên Bang rất cao, một trận này có tính là gì." Tần Diệc Đàn không thèm để ý nói. "Lúc nguyên soái ra ngoài hoạt động, 5 đội đặc chiến bảo hộ đều là căn bản."

"Chuyện ở khu bán rượu phố cũ xử lý thế nào." Sân Mộc hỏi.

"Nuôi dưỡng dị thú vốn là lệnh cấm ở Liên Bang, huống chi bọn họ còn tập kích Sân thiếu, Liên Bang nhất định sẽ giám sát tới cùng." Tần Diệc Đàn khẽ cười nói.

Sân Mộc nhìn nụ cười quân tử của Tần Diệc Đàn âm thầm bĩu môi, ngày thường ôn nhuận như ngọc, đến khi chiến đấu lại như chó điên, chẳng lẽ quân khu chiêu binh không hạn chế bệnh tâm thần phân liệt sao?

Sân Mộc liếc đến Bách An Ngưng trầm mặc ngồi bên cạnh, trong lòng có chút nghi hoặc, từ lúc ở phố cũ trở về Bách An Ngưng liền rất quái, cảm xúc dao động cũng không ổn định lắm.

Nghĩ đến lời của Bách An Ngưng và Lư Sâm lúc rời đi, con trai của Bách Viễn, Bách Viễn là ai? Có quan hệ gì với Lư Sâm.

Sân Mộc lần đầu có hứng thú với thân phận Bách An Ngưng.