Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi - Chương 111: Sao chép khủng bố




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



Kỳ nghỉ kết thúc trở về học viện, có lẽ nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng Sân Mộc trở nên có chút vi diệu. Trên đường nghe nhiều nhất chính là chuyện của Tiêu Lâm Du, án tử Tiêu gia đã được thẩm tra xử lý kết thúc, Tiêu Duệ An tử hình, con trai độc nhất lưu đày, Tiêu gia bị khai trừ ước hiệu gia tộc, giáng xuống làm công dân bình thường.

Đối với việc Liên Bang tuyên bố với bên ngoài chuyện Tiêu Duệ An đã tử hình Sân Mộc chỉ khịt mũi xem thường, virus trong cơ thể Tiêu Duệ An tương liên cùng hắn, đương nhiên hắn có thể cảm giác được thân thể mang virus còn sống. Nhưng phải vào loại địa ngục như viện nghiên cứu kia, kết cục của Tiêu Duệ An không cần nói cũng biết, Sân Mộc cũng lười đi quản.

"Sân Mộc chờ ta." Trác Kỳ Bảo mặc chế phục từ bên ngoài học viện chạy tới, hiển nhiên cũng vừa mới đến.

Trác Kỳ Bảo chạy đến bên cạnh Sân Mộc, miệng gặm thức ăn vặt còn chưa nuốt xuống liền bát quái với Sân Mộc "Sân Mộc, chuyện của Tiêu gia có nghe nói không?"

Sân Mộc lấy khóe mắt liếc Trác Kỳ Bảo, ngữ khí đông cứng "Ngươi cho rằng ta mù sao?" Trước không nói đến việc này có thiên ti vạn lũ quan hệ với hắn, hiện giờ sự tình Tiêu gia đang nháo đến ầm ĩ trên tinh võng, hắn sao có thể không biết.

"Tiêu học trưởng thiên phú hơn người như vậy, hiện giờ bị liên lụy thật là đáng tiếc."

Biết Trác Kỳ Bảo tin tức linh thông, Sân Mộc nhíu mày dừng chân "Tiêu Lâm Du thế nào rồi."

"Tiêu gia rơi đài, những gia tộc giao hảo kia đều tránh đi, Tiêu Lâm Du bị bắt rời khỏi quân đội, Tiêu Nghĩa Hách cũng tạm nghỉ học về nhà." Trác Kỳ Bảo cảm khái thói đời nóng lạnh (kiểu thái độ trọng phú khinh bần). "Tiêu gia hiện tại không tốt lắm a."

Nhớ đến Tiêu Lâm Du khí phách hăng hái lúc trước, hùng tâm tráng chí muốn xông lên lật trời kia, lúc này đột nhiên xảy ra biến cố, đứa nhỏ này nhất định đã chịu đủ đả kích.

Từ chối thức ăn vặt Trác Kỳ Bảo đưa cho, Sân Mộc trầm ngâm một lát nói "Sau khi khảo hạch tân học viên kết thúc, cùng ta đến Tiêu gia thăm Tiêu Lâm Du."

Kinh ngạc với đề nghị của Sân Mộc, Trác Kỳ Bảo sửng sốt nửa ngày mới chần chờ mở miệng "Tiêu gia hiện giờ chính là bãi nước đục, ngươi xác định muốn chảy vào."

"Tiêu gia thật sự không thể cứu sao?" Như không nghe được Trác Kỳ Bảo nói, Sân Mộc lầm bầm lầu bầu.

"Ám sát nguyên thủ tinh cầu chính là tội phản quốc, hai bên quân đội và chính trị đều không thể giúp Tiêu gia, riêng chỗ xét duyệt cũng không thể thông qua."

Sân Mộc cắn ngón tay trầm tư không nói, Trác Kỳ Bảo túm tay áo Sân Mộc truy vấn "Ta là người thừa kế Trác gia, nếu ta dám đi tranh nước đục của Tiêu gia, cha ta sẽ đánh ta chết, thật phải đi sao?"

Sân Mộc liếc nhìn Trác Kỳ Bảo,quan tài mặt phiên bản Viên Úc Thần nhìn đến Trác Kỳ Bảo run run. "Vậy ngươi đừng đi theo."

"Sân Mộc ~~" Mặt khổ qua nhăn lại, Trác Kỳ Bảo đáng thương hề hề đuổi theo Sân Mộc. "Ta đi!"

Trở lại túc khu đơn giản đem hành lý sắp xếp xong, Sân Mộc liền cùng Trác Kỳ Bảo đến nhà ăn dùng cơm, vừa tìm được vị trí ngồi xuống, Trọng Tử Vũ đã đi tới.

"Trọng học trưởng mới từ chỗ viện trưởng đến?" Trác Kỳ Bảo nhìn chế phục Hộ Vệ Đoàn trên người Trọng Tử Vũ nghi vấn.

Trọng Tử Vũ cởi áo choàng ngồi xuống, nói với Sân Mộc. "Hội nghị khảo hạch tân học viên, ngươi không nhận được thông tri sao?"

Sân Mộc vuốt túi mặt vô biểu tình lắc đầu "Quang não để ở túc khu."

"Đây là tư liệu khảo hạch học viên khóa mới." Trọng Tử Vũ đưa máy tính cho Sân Mộc. "Thời gian an toàn là nửa giờ, săn bắt 5 phút vẫn còn rất khắt khe."

"Vậy là đủ rồi." Sân Mộc đại khái lật xem, không có hứng thú trả lại cho Trọng Tử Vũ.

Trác Kỳ Bảo cười đắc ý ác liệt "Thời gian đi săn 5 phút đồng hồ, cũng đủ trở thành ác mộng với những tân học viên kia của học viện Liên Bang."

Nhớ tới sức chiến đấu khủng bố của Sân Mộc, Trọng Tử Vũ hiếm khi gật đầu đồng ý "Vẫn là nên thu liễm chút, cũng không thể đem toàn bộ học viên khảo hạch đều đào thải."

"Ta tận lực." Sân Mộc không thành ý gật đầu, biết rõ Sân Mộc toàn bằng tâm tình tùy ý, Trác Kỳ Bảo lặng lẽ cầu nguyện cho những tân học viên kia, hy vọng tới ngày khảo hạch, tâm tình khảo hạch viên Sân Mộc có thể tốt một chút, lưu lại cho mấy quỷ xui xẻo kia con đường sống.

"Đều đang nói chuyện gì?" Mộ Đồ cùng Lam Hòa đi tới.

"Khảo hạch tân học viên đến đăng ký xong?" Trọng Tử Vũ hỏi.

"Sao có thể nhanh như vậy." Mộ Đồ bưng ly nước ngồi xuống. "Doãn ca Nhị tỷ đến thế."

Nhìn viện sinh qua lại trong học viện ngoài cửa sổ, Trác Kỳ Bảo nhịn không được cảm thán "Trước đây lúc làm tân học viên bị ngược, hiện tại lại phải đi khảo hạch tân học viên, thời gian trôi qua thật nhanh."

Khóe mắt Mộ Đồ và Lam Hòa đảo qua Sân Mộc vẫn thờ ơ, trong lòng yên lặng phun tào. "Lúc trước có ông lớn này ở đấy, rốt cuộc là ai ngược ai a?"

"Những khảo hạch viên quen thuộc năm nay có ai?" Trác Kỳ Bảo hỏi.

Lam Hòa cẩn thận nghĩ nghĩ nói "Trọng Tử Vũ mang Hộ Vệ Đoàn, Viên Cảnh Trạch, Viên Doãn Ca, chủ yếu là người chung khóa với các ngươi được chọn nhiều hơn chút."

"Là an ủi chúng ta khi bị ngược kỳ trước sao?" Trác Kỳ Bảo cười.

"Cái yếu tố này." Mộ Đồ cười nói. "Đại ý vẫn là muốn tôi luyện các ngươi, năm nay các ngươi đã có thể ra ngoài diễn tập, năm trước lúc khảo hạch tân học viên cũng có trọng dụng viện sinh khóa hai."

Trọng Tử Vũ lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài nhẹ gõ mặt bàn "Cũng không biếtchất lượng khóa này thế nào."

Mộ Đồ và Lam Hòa đều cười, Lam Hòa khoa trương nói "Loại yêu nghiệt như Sân Mộc ca là bản giới hạn, không có khả năng sản xuất hàng loạt."

"Muốn nói chất lượng thì khóa của Sân Mộc ca quả thật không tồi." Mộ Đồ nói. "Viện sinh thông qua khảo hạch được lưu lại cũng là nhiều nhất những năm qua."

"Không biết được." Nghe mấy người tán gẫu, Sân Mộc nhàm chán lật tới lật lui máy tính của Trọng Tử Vũ đột nhiên ngắt lời.

Mấy người trên bàn lập tức nhìn qua, có chút nghi hoặc lời Sân Mộc nói, Trác Kỳ Bảo sờ không được óc "Sân Mộc, lời ngươi nói có ý gì?"

"Tân viện sinh khóa này đúng là ngọa hổ tàng long." Ánh mắt Sân Mộc khóa trên tư liệu khảo hạch tân học viên, lòng hơi trầm xuống biểu tình ngưng trọng.

Trọng Tử Vũ khom lưng tới gần Sân Mộc, nhìn thấy tư liệu tân học viên trong tay Sân Mộc. "Ngươi quen hắn."

"Không quen nhưng đã có giao thủ." Sân Mộc nhớ đến tòa KM bị khủng bố tập kích, thiếu niên âm trầm lại quỷ dị đến cực điểm kia, tay cầm máy tính hơi siết chặt.

Họ tên Tứ Á, lưu dân tinh tế, 21 tuổi, dị năng sao chép cấp S.

"Dị năng cấp S tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không phải đối thủ của ngươi." Trác Kỳ Bảo khó hiểu Sân Mộc nghiêm túc.

Trọng Tử Vũ trầm ngâm "Dị năng sao chép? Rất hi hữu, căn cứ ghi lại dị năng sao chép trên toàn tinh cầu cũng chỉ ít ỏi không có bao nhiêu, chỉ là lực công kích tương đối yếu."

"Lực công kích tương đối yếu?" Sân Mộc cười lạnh trong lòng, dị năng sao chép khủng bố ở mạt thế sởn tóc gáy cỡ nào không cần người đề cập đến, xác suất có được dị năng sao chép là cực thấp, nhưng chỉ cần là dị năng giả sao chép ở mạt thế đều sẽ được hết sức quan trọng.

Khủng bố của dị năng sao chép ngay cả Sân Mộc cũng không dám dễ dàng khiêu khích, ở KM giao thủ cùng thiếu niên tên Tứ Á kia, Sân Mộc kết luận dị năng của cậu ta tuyệt không phải cấp S, thiếu niên cao thâm khó dò làm Sân Mộc có một loại trực giác, có lẽ dị năng của cậu ta còn muốn cao hơn mình hiện tại.

Sân Mộc trầm mặc làm mấy người trên bàn hai mặt nhìn nhau, Mộ Đồ thử dò hỏi "Sân Mộc ca, tân học viên này có gì đặc biệt sao?"

Sân Mộc tắt máy tính trả lại Trọng Tử Vũ "Lúc khảo hạch tận lực tránh ra hắn, nếu gặp có thể trốn liền trốn."

Mấy người trên bàn đều kinh ngạc, tựa hồ không hiểu Sân Mộc sao lại xem Tứ Á như hồng thủy mãnh thú*. "Sân Mộc ca, rốt cuộc người này có địa vị gì?"

*Hồng thủy mãnh thú: con mãnh thú và dòng nước lũ, ví với tai họa ghê gớm.

Hai mắt Sân Mộc che giấu nguy hiểm "Giống như ta." Đều là quái vật phi nhân loại.

"Cũng là lính đánh thuê sao?" Trác Kỳ Bảo kinh ngạc. "Chẳng lẽ các ngươi trước kia là địch nhân?"

Sân Mộc nhìn Trác Kỳ Bảo, nhớ tới thân phận tiết lộ trước kia, Sân Mộc chần chờ gật đầu "Hắn rất mạnh, đừng trêu chọc vào."

"Mạnh hơn cả ngươi?" Trọng Tử Vũ bắt được điểm mấu chốt.

Sân Mộc khẽ gật đầu, một lát lại lắc đầu nói "Chúng ta không có chân chính giao thủ, không biết chi tiết. Nhưng ta có thể cảm giác được hắn áp chết a."

"Hắn nói dối dị năng và cấp bậc?" Lam Hòa che mặt. "Trời à, đầu tiên là yêu nghiệt, lại tới thêm một biến thái nữa."

"Nói với các ngươi, người này để lại cho ta, đều đừng giao thủ chính diện với hắn." Sân Mộc nói.

Trác Kỳ Bảo vẫn có chút không thể tin được "Đây là khảo hạch tân học viên, hắn có lợi hại cũng không dám đả thương đến mạng người đi."

"Ngươi có thể thử xem." Sân Mộc nói.

Trác Kỳ Bảo lập tức gục đầu biết sợ "Ta sẽ trốn hắn."

Sau khi rời khỏi nhà ăn Sân Mộc liền một mình trở về túc khu, hoa hồng đen thần bí rất lâu không thấy lại nở rộ, Sân Mộc lấy tinh hạch trong hoa hồng đen ra, không biết vì sao đột nhiên nghĩ đến thiếu niên tên Tứ Á kia.

"Là cậu ta sao? Người xưa đến từ cố hương."

Trên giường hoa hồng đỏ mềm mại, Tứ Á lười biếng nằm trên gối đầu, trêu chọc quạ đen mắt đỏ trong tay, hoa hồng đen nở rộ bên người, cánh hoa hồng đen héo úa trên hoa hồng đỏ phảng phất như máu khô.

Cửa phòng bị đá thật mạnh văng ra, Gia Long sát khí đầy người đi đến, hai mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Tứ Á. "Ai cho người cắt hoa hồng của ta đưa hắn!"

Tứ Á bĩu môi làm nũng, cũng không để ý đến sinh khí của Gia Long. "Không phải chỉ là hoa hồng thôi sao, huống hồ cũng chưa cho người khác."

"Đó là của ta!!" Gia Long cuồng táo khí thế áp đến Tứ Á, khí áp hỗn độn phá hủy hoa hồng bên người Tứ Á, cánh hoa tàn bay loạn đầy phòng.

Bị khí thế của Gia Long áp chế không thoải mái, Tứ Á nhíu mày nói "Ta và hắn rất nhanh sẽ thành đồng học, ta giới thiệu cho ngươi còn không được sao?"

"Không cần tới ngươi!" Gia Long lạnh lùng nói. "Lần sau còn dám đụng đến đồ của ta, ta liền cắt tay ngươi."

Gia Long tức giận rời đi, cơ thể Tứ Á bị Gia Long làm thương đến, bẹp miệng hừ hừ "Ghen ghét thì nói, tức giận lung tung cũng không tốt."

"Ngươi biết rõ đó là sự liên hệ duy nhất của bọn họ, ngươi vẫn muốn động vào." Võ Nguyệt đi vào bất đắc dĩ nói.

Tứ Á hừ một tiếng, vứt huân chương khảo hạch học viện Liên Bang trong tay nói "Sân Mộc cũng không nhớ rõ, rõ ràng chính là Gia Long tự mình đa tình, ta xem y nói đã gặp qua Sân Mộc cũng là giả."

"Gia Long sẽ không nói dối."

Tứ Á bĩu môi, gối cánh tay lần nữa nằm xuống giường. Sau khi trầm mặc nửa ngày, Tứ Á đột nhiên nhỏ giọng nói "Võ Nguyệt, hắn thật sự có thể cứu chúng ta sao?"

Võ Nguyệt đi đến trước cửa sổ, nhìn sao trời cuồn cuộn nơi nào đó, ôn nhu trong mắt không giảm. "Tiên đoán sẽ không sai lầm."

Tứ Á xoay người bụm mặt ngã vào trong gối, âmthanh nặng nề "Ta không muốn chết ở chỗ này."

"Sẽ tốt, hết thảy đều sẽ tốt." Giọng Võ Nguyệt mềm dịu, tựa như đang an ủi Tứ Á, cũng như đang an ủi chính mình.

Đêm đã khuya, Sân Mộc mở đèn ghi công thức virus và huyết thanh đã từng nghiên cứu, tuy rằng nghiên cứu lúc trước có đột phá, lại vẫn như cũ không có kết quả, nhưng Sân Mộc tin rằng nếu dựa theocông thức hắn đưa ra tiếp tục suy tính, khẳng định có thể tìm ra kết quả.

Theo yêu cầu của Viên Úc Thần hắn chỉ cần viết ra công thức liền có thể suy tính, mà Sân Mộc lại đem những thí nghiệm từng trải qua, quá trình, kết quả cẩn thận ghi lại. Từ lúc thiên thạch được đưa vào phòng thí nghiệm, virus lây nhiễm bắt đầu mạt thế, thí nghiệm thân thể sống, không sót một chỗ.

Nhớ lại cuộc sống dưới lòng đất trong quá khứ, thiết bị thí nghiệm lạnh lẽo, thi thể cừu hận, tiếng kêu thê lương tuyệt vọng, tựa như vực sâu địa ngục rõ ràng ngay trước mắt.

Dừng bút nhắm mắt hồi phục cảm xúc phập phồng, trước khi phòng thí nghiệm bắt đầu dùng cơ thể sống thí nghiệm, hắn kiên quyết phản đối lại bị xa lánh, nhìn những đôi mắt đầy thống khổ cùng cừu hận đó, hắn chỉ có thể cầm chặt dao phẫu thuật. Hắn vô pháp cứu vớt những người này, chỉ có thể làm đao phủ*, mà việc thiện duy nhất hắn có thể làm chính là cho những thể thực nghiệm này một cái thống khoái, để bọn họ chết đi không mang thống khổ.

*Đao phủ: là người làm nghề hành hình tử tội.

Nghĩ đến phòng thí nghiệm ngầm của Nhã Phỉ, Sân Mộc liền nhớ tới những chiếc hộp trong lời Nhã Phỉ. Lúc trước hắn không đi đến cuối đời cùng địa cầu, cũng không biết nhân loại có nghiên cứu ra huyết thanh virus hay không.

Có lẽ trong những cái hộp kia chính là tư liệu nghiên cứu virus sau này, nhưng hộp đã biến mất, suy đoán của Sân Mộc cũng không thể chứng thực.

Chính là, rốt cuộc là ai lấy những chiếc hộp đó đi?.