Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 82




Thời Dực thấy thế, nhìn Thời Yến nói: “Tuy tôi là người Thời gia, nhưng từ nhỏ trưởng thành bên ngoài, tôi có một người anh từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau, tên cũng là Thời Yến, đáng tiếc mấy  năm trước đã chết rồi. Lúc mới tới Thời gia, nghe nói thiếu gia Thời gia có cùng tên cùng họ với anh tôi, tôi rất kinh ngạc, nhân lúc thiếu gia không còn, tôi dọn vào muốn nhìn thử nơi ở của người cùng tên với anh tôi, trông sẽ như thế nào…”

Lòng Thời Yến trầm xuống, y ở viện này đã lâu, từng chỉnh lại theo sở thích của mình, Thời Dực sống cùng y từ nhỏ, tuy sau khi trưởng thành Thời Dực dần xa cách y, nhưng khi nhỏ Thời Dực lại rất ngoan ngoãn, thường giúp y dọn phòng, vì lấy lòng y, còn nghiên cứu thói quen của y.

Lần cuối cùng Thời Yến ở trong viện này, là trước khi tới Hỏa gia, khi đó căn bản không hề nghĩ tới lần nữa trở về đã vật đổi sao dời, vì thế bố trí trong phòng vẫn như trước kia, không có gì thay đổi. Thời Dực sống ở đây, nhìn vết tích y từng sống, nói không chừng thật sự liên tưởng đến gì đó.

Nhưng, bất luận thế nào, lúc này Thời Yến tự nhiên không thể để lộ sơ hở, y nhếch môi cười lạnh, điều động linh lực toàn thân: “Bất luận cậu nói gì, hôm nay tôi sẽ không thả cậu đi, còn về anh trai trong miệng cậu, cùng tên thì thế nào, không có quan hệ gì với tôi cả.”

Thời Yến nói, quanh người phiếm tia sáng màu đen, linh lực ngưng tụ vào lòng bàn tay, hình thành một cánh tay lớn trên không trung, chụp lấy Thời Dực. Thời Dực thấy thế, ánh sáng tím lóe lên, một cái chuông xuất hiện trong tay cậu ta, tiếng chuông vang lên, hình thành vòng sóng âm thấy rõ xung quanh, trực tiếp phá nát công kích của Thời Yến!

Chuông này có thể đánh tan linh lực!

Một kích thăm dò của Thời Yến bị Thời Dực dùng chuông đánh tan, sau đó Thời Dực lật lòng bàn tay lại, một bọt khí bán trong suốt xuất hiện, mắt thấy muốn hút lấy linh khí trên không, Thời Yến sao có thể cho cậu ta như nguyện, Cửu Trọng Sát nhanh chóng tấn công Thời Dực, từng có kinh nghiệm giao thủ một lần, Thời Yến hiểu cho dù Cửu Trọng Sát tiến cận Thời Dực, một khi chạm vào bọt khí kỳ quái kia, cũng sẽ bị hút linh lực, để lâu thậm chí còn có thể bị Thời Dực đoạt mất, vì thế Cửu Trọng Sát chỉ như một con rắn màu đen linh hoạt vòng quanh trên không, trực tiếp tránh khỏi bọt khí tấn công thân thể Thời Dực!

Thời Dực dường như sớm đã dự liệu được Thời Yến sẽ như vậy, bọt khí mới chỉ kịp hấp thu một chút, bất đắc dĩ cậu ta chỉ đành thu bọt khí lại, tay kia chớp mắt đã huyễn hóa thành bọt khí, đúng lúc nghênh diện Cửu Trọng Sát ập tới!

Tốc độ của Cửu Trọng Sát nhanh hơn Thời Dực một bậc, đánh lên người Thời Dực trước, sau đó bị bọt khí chạm phải, Thời Yến thấy tốt liền thu Cửu Trọng Sát về, eo của Thời Dực bị Cửu Trọng Sát đánh trúng, suýt nữa bị đâm xuyên, nhưng Thời Dực dường như không bị gì, phóng bọt khí bảo vệ toàn thân, sau đó trấn định lấy dược tề trị liệu ra khỏi nhẫn không gian, vết thương trên eo cậu ta nhanh chóng tốt lên!

Thời Yến nghiêm túc nhìn Thời Dực, như lâm đại địch. Bất luận từ thủ đoạn tấn công, năng lực phòng hộ hay năng lực tự chữa thương, Thời Dực đều khác người thường, thậm chí cảm thấy vô cùng quái dị. Vừa rồi khi giao thủ trên bục, Thời Dực không hề biểu hiện ra những thủ đoạn đặc thù này, lúc này lại bại lộ sức mạnh cường đại, lẽ nào là vì trong phòng này chỉ có hai người họ, Thời Dực mới triệt để buông tay đối phó y sao.

Dù Thời Yến là hắc cấp, nhưng đụng phải đỉnh tử cấp thế này, Thời Yến cũng cảm thấy khó nhằn. Y nhìn Thời Dực, vẻ mặt phức tạp.

Mẹ họ là thú thôn phệ, Thời Yến tuy chưa từng gặp thú thôn phệ cấp bậc yêu thú, nhưng thông qua lời Thời Liên, đã có khái niệm về năng lực của thú thôn phệ, giờ đây nhìn sự quái dị của Thời Dực, y lập tức nghĩ tới, đây chính là chỗ đặc thù của thú thôn phệ?

Hai người không giao thủ ở biên độ lớn, nếu không phòng này đã sập từ lâu, Thời Yến xuất thủ tấn công Thời Dực hai lần, hai lần Thời Dực đều mơ hồ có sức lực tương đương. Thấy thế, Thời Yến không vội giao thủ với Thời Dực nữa, mà nhìn cậu ta chằm chằm.

Thời Dực dẫn y tới đây, tất nhiên có mục đích, nếu y nhất thời cũng không cách nào làm gì Thời Dực, không bằng xem thử cậu ta muốn giở trò gì.

Thời Dực thấy Thời Yến dừng tay, cười nói: “Thời Yến thiếu gia, Thời gia đã chiếm thượng phong, tôi cũng không cách nào chạy khỏi, không bằng để tôi nói thêm vài câu được không? Anh và anh trai tôi không chỉ cùng tên, tướng mạo cũng rất giống, nhưng tính cách thì hơi khác, anh trai tôi, trước kia tôi không cẩn thận bị trầy chút thôi, anh ấy cũng đau lòng nửa ngày trời, cả đời anh ấy cũng không nỡ tổn thương tôi.”

Thời Yến thầm cười lạnh khinh bỉ, tính cách bất đồng, đó là bị bức mà ra! Thời Yến kiếp trước quả thật cả đời cũng sẽ không tổn thương Thời Dực, nhưng đó đã là chuyện kiếp trước, Thời Yến kiếp này vì báo thù mà cố gắng mạnh lên, đi đến bước hôm nay, sao có thể tha thứ cho cậu ta?

Nhưng dù trong lòng Thời Yến có suy nghĩ nhiều thế nào, ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì, Thời Dực nhìn vẻ mặt Thời Yến, cũng không nắm chắc lắm, thấp giọng nói: “Nhưng chỉnh thể mà nói, các anh thật sự quá giống… thời gian tôi đến Thời gia, đã tìm hiểu qua những hạ nhân ở đây, phát hiện thứ anh tôi thích ăn, thiếu gia lúc trước không thích ăn, hiện tại lại thích ăn, còn có vị trí anh tôi quen đặt đồ, màu sắc anh tôi thích, kiểu dáng quần áo anh tôi thích, thậm chí… có lúc lời hai anh nói cực kỳ tương tự, còn cả biểu cảm…” Thời Dực nói, nhìn chằm chằm Thời Yến, nhìn thẳng vào mắt y.

Mấy giây sau, Thời Dực thầm thì: “Nghe nói thiếu gia Thời gia trước kia chỉ là người bình thường, mãi tới ba năm trước do bị chọc giận ngã bệnh, nằm liệt giường nửa năm, sau đó đột nhiên thức tỉnh trở thành ngự linh sư xích cấp, không chỉ tính cách đại biến, còn tiến bộ nhanh chóng… không biết thiếu gia Thời Yến có còn nhớ nguyên nhân tại sao khi đó anh lại nổi giận lôi đình?”

Ánh mắt Thời Yến sắc bén: “Cậu hỏi cái này làm gì, lẽ nào cậu còn trông mong tôi sẽ trả lời?”

Đến lúc này, Thời Yến đương nhiên nghe ra được Thời Dực tại sao phải nói nhiều lời vô ích như thế, cậu ta sớm đã nghi ngờ thân phận của y, vừa rồi hỏi nhiều như vậy, căn bản chính là muốn y thừa nhận mà thôi.

Thời Yến tự xét lại sơ hở của mình, trong mắt người khác có lẽ không nhìn ra gì, nhưng Thời Dực lại có lòng, muốn hoài nghi y thật sự quá dễ dàng. Không chỉ những thói quen tương đồng, mà tất cả đều quá trùng hợp. Thiếu gia Thời gia vì thủy tinh ma lực kia nên tức giận phát bệnh, nửa năm sau xuất hiện đã trở thành ngự linh sư, sau đó bộc lộ tài năng, đồng thời, sau khi Thời Yến trọng sinh, những người ngược đãi y khi đó đều chết hết rồi, thậm chí ngay cả Thời Khang cũng không được bỏ qua, duy chỉ còn lại Thời Dực, lúc này cũng bị y truy sát.

Trên mặt Thời Dực lập tức xuất hiện vẻ bi thương và hổ thẹn: “Thủy tinh cầu đó thiếu gia tất đã xem qua, người bị ngược đãi bên trong, có tướng mạo cực kỳ giống thiếu gia, đó không phải ai khác, mà là anh trai của tôi…”

Thời Yến chỉ cảm thấy một cơn giận trào lên trong lòng, trực tiếp xông thẳng lên não, huyết khí sôi sục trong người, suýt nữa phun ra!

Y cho rằng đã qua ba năm, mình thường xuyên xem cảnh ghi lại trong thủy tinh ma lực, đã không còn để ý chuyện đó, nhưng y sai rồi. Khi y chính tai nghe Thời Dực nói đến nó, nỗi tuyệt vọng cùng xúc cảm điên cuồng phẫn nộ khi đó lại ập đến. Thời Yến nhìn chằm chằm Thời Dực, đè nén xúc động muốn lao lên giết chết cậu ta, y muốn xem thử, Thời Dực còn nói ra những lời gì nữa!

Thời Dực dường như không nhìn thấy vẻ mặt Thời Yến, tự mình nói tiếp: “Từ nhỏ tôi và anh tôi nương tựa nhau mà sống, anh ở bên ngoài làm việc cực khổ cung cấp cho tôi đi học để tôi trở thành ngự linh sư, nhưng thiên phú của tôi không đủ, cho dù có nỗ lực tu luyện thế nào, cũng chỉ dừng lại ở tranh cấp, không thể tiến thêm! Khi đó, tôi đã thành niên rồi, nhìn người bên cạnh tiến bộ từng chút một, càng lúc càng mạnh, bước tới những học viện mà họ mơ ước, tôi lại dậm chân tại chỗ. Trong lòng tôi gấp muốn chết, mỗi ngày đi học cảm nhận ánh mắt mọi người nhìn mình, đều khiến tôi hận không thể không đi học nữa. Nhưng anh tôi sẽ không cho, anh ấy liều mạng kiếm tiền như thế, chính là muốn tôi được nổi bật, anh ấy làm sao biết suy nghĩ của tôi, vì không để anh ấy lo lắng cho tôi, tôi giả vờ có bạn ở trường, nhưng những người đó kỳ thật không thích qua lại với tôi, chỉ có dùng tiền nịnh bợ, cung phụng bọn họ, họ mới miễn cưỡng nguyện ý chơi với tôi, khiến tôi trông không có vẻ giống như quái vật bị trường cô lập!”

“… Nhưng anh ấy không hiểu, anh ấy chỉ biết kiếm tiền cho tôi, chỉ biết kêu tôi cố gắng học tập, mỗi lần về nhà gặp anh ấy, nhìn ánh mắt mong đợi của anh ấy, tôi đều rất sợ hãi, mỗi ngày tôi sống trong đau khổ, càng lúc càng đè nén, khát vọng mạnh mẽ càng lúc càng cao, cũng làm tôi càng muốn vào được ba học viện lớn mà ai cũng mơ ước. Cho đến một ngày, tôi nghe nói có vài ngự linh sư đến từ gia tộc lớn. Bọn họ ngưỡng mộ Thời Yến thiếu gia đã lâu, nhưng không thể đắc thủ, vì thế đi khắp nơi tìm kiếm người có tướng mạo giống Thời Yến thiếu gia để hưởng lạc. Mà tôi tình cờ phát hiện, Thời Yến thiếu gia trong miệng họ, khá giống anh tôi lúc còn trẻ, vì thế tôi bị ma xui, tôi nghe ngóng sở thích của họ, nghe ngóng tin tức về thiếu gia Thời Yến, khi biết thiếu gia không chỉ có tướng mạo giống anh tôi, mà tên cũng giống, thậm chí tật ở mắt cũng giống, tôi mất trí phát rồ liên hệ với những ngự linh sư kia, cho họ biết chuyện về anh ấy, đáp ứng để họ gặp anh ấy một lần, nhưng yêu cầu họ phải hứa cho tôi vào ba học viện lớn.”

“Họ lập tức đáp ứng, tôi vui mừng như điên, đối với tôi lúc đó, chỉ là để anh trai đi cùng họ một lát, nhiều lắm là diễn một màn kịch mà thôi, dù sao anh ấy vừa già vừa xấu, họ có thể cảm thấy hứng thú đã là chuyện đại hỉ, nhiều lắm chỉ là sỉ nhục anh ấy một phen, vì để tôi có thể vào ba học viện lớn, anh ấy nhất định đáp ứng… nhưng tôi không ngờ được…

Thời Dực nói, thống khổ vùi mặt vào hai tay.

Thời Yến tê dại nhìn cậu ta, trong lòng cũng chấn động vì lời nói đó, bất luận những lời cậu ta nói là thật  hay giả, nhưng đã khuấy động Thời Yến rất lớn. Quay nhìn lại kiếp trước của y, quả thật kỳ vọng vào Thời Dực cực cao, khi đó y căn bản không hiểu cấp bậc trong ngự linh sư, chỉ biết Thời Dực là ngự linh sư mà người bình thường ngưỡng mộ, y chỉ là người bình thường, cách thế giới của Thời Dực quá xa, vì thế vùi đầu chuyên tâm làm việc kiếm tiền, căn bản không hiểu tình trạng của Thời Dực ở trường, cũng chưa từng hỏi qua suy nghĩ trong lòng Thời Dực.

Khi Thời Dực trưởng thành dần ít về nhà, chậm rãi chán ghét y, y chỉ nghĩ khi đó Thời Dực đã là ngự linh sư nên ghét bỏ y, lại không ngờ, cư nhiên là vì kỳ vọng của y đã tạo gánh nặng cho Thời Dực.

Lòng Thời Yến nặng trình trịch, không nói rõ được là cảm giác gì, y nhìn Thời Dực đang thương tâm đau khổ, trong mắt lóe qua một tia trào phúng, vì cho dù đã đến lúc này, linh lực trong người Thời Dực vẫn đang vận chuyển, bọt khí quanh người cậu ta không biến mất, không cho Thời Yến bất cứ cơ hội nào để giải quyết nhanh chóng.

Bất luận Thời Dực nói là thật hay giả, bất luận cậu ta quá khứ có suy nghĩ ra sao, cũng đều không quan trọng, quan trọng là lúc này, Thời Dực rõ ràng đã đoán ra thân phận của y, trừ không ngừng thăm dò y ra, cũng không ngừng phòng bị y.

Thời Yến cưỡng ép mình phải bình tĩnh lại, Thời Dực đã không còn đường lui, Thời gia thắng lợi là chắc chắn, kế hoãn binh đối với Thời Dực cũng không có ích lợi gì, vậy cậu ta nói nhiều như thế, giữ y lại, là vì cái gì chứ?

“Cậu không ngờ cái gì?” Thời Yến mở miệng hỏi, âm thanh còn bình tĩnh trấn định hơn cả y tưởng tượng.

Thời Dực ngẩng đầu nhìn Thời Yến, thống khổ trong mắt hiện rõ trước mặt Thời Yến, thiếu niên kiêu ngạo năm đó, hiện nay là cường giả thao túng các trưởng lão Thời gia, bất luận thế nào, đều dùng tư thế em trai tuổi nhỏ cần được bảo hộ đứng trước mặt y, không ngừng gợi lên ký ức mềm mại trong quá khứ y dành cho Thời Dực.

“Tôi không ngờ anh ấy sẽ chết, họ vây anh tôi lại, muốn chơi đùa anh ấy, tôi cư nhiên sợ hãi ra ngoài, ở bên ngoài nghe tiếng thét của anh ấy, khi tôi muốn vào, lại bị cản lại, có người khuyên tôi nên làm đã làm rồi, lúc này thất bại trong gang tấc rất đáng tiếc, tôi không ngừng do dự, chịu đựng khổ sở đứng trước cửa, vất vả đợi được bên trong yên tĩnh lại, tôi không ngờ, sau khi vào lại nhìn thấy thi thể còn trẻ, đã chết của anh ấy… tôi rất sợ hãi, liên tục làm mấy chuyện ngu ngốc, tôi một lòng nghĩ, anh ấy sẽ hiểu cho tôi, anh ấy sẽ hiểu cho tôi. Anh ấy hy vọng tôi có thể mạnh mẽ đến vậy, hy vọng tôi có thể vào ba học viện lớn đến vậy, hiện tại anh ấy giúp tôi thực hiện nguyện vọng đó, anh ấy nhất định sẽ không trách tôi… nhưng tôi không ngờ, cuối cùng lại không thể qua được chính cửa ải của mình.”

“Sau đó tôi gặp rất nhiều chuyện, cuối cùng đi tới hôm nay, tôi đến Thời gia, người đầu tiên muốn gặp chính là thiếu gia Thời Yến! Nhưng thiếu gia không ở đây, sau đó cả Thời gia đều nằm trong sự khống chế của tôi, tôi dọn vào đây, nhưng… tôi gặp được niềm vui bất ngờ…” Thời Dực nói, mặt đầy nước mắt trông cực kỳ yếu ớt, cậu ta nhìn Thời Yến, nhếch môi cười nhẹ, dễ dàng khiến người ta cảm thấy đau lòng: “Anh… em biết là anh…”

Lòng Thời Yến nhẹ chấn động.

“Anh… Tuy hiện tại anh là thiếu gia Thời gia, hoàn toàn khác quá khứ, anh thay đổi rồi, nhưng em biết, anh nhất định vẫn là anh!” Thời Dực nói, bước từng bước lại gần Thời Yến.

Thời Yến nhìn cậu ta lại gần, bọt khí quanh người Thời Dực có thể nuốt chửng linh lực, vì thế Thời Yến không tự chủ lùi lại một bước: “Tôi không phải anh cậu.”

“Anh…” Mặt Thời Dực vì đau khổ mà trở nên vặn vẹo: “Đừng phủ nhận, nhất định là anh, em nhận ra mà. Xin lỗi anh, em chưa từng  nghĩ sẽ hại chết anh như thế, khi đó em quá sợ hãi, em không ngờ anh sẽ chết… em như nguyện được vào học viện Alcle, nhưng không cảm thấy vui chút nào, sau đó em còn gặp vài chuyện ngoài ý muốn, mấy lần suýt nữa mất mạng. Mỗi lần ở cửa ải sinh tử, em luôn nghĩ, chết cũng tốt, tránh phải mỗi ngày sống trong đau khổ, chết rồi có lẽ có thể đi gặp anh. Nhưng em không ngờ, anh lại may mắn sống lại, càng không ngờ, còn có ngày được gặp lại anh. Không ngờ hiện tại anh đã trở nên mạnh mẽ thế này, anh đứng trên đỉnh của đại lục rồi! Những người từng tổn thương anh lúc trước đã chết hết… anh, anh đã sống lại, anh có thể tha thứ cho em không… sao anh lại biến thành thiếu gia Thời gia, bên trong rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện, có thể cho em biết không…”

Thời Yến nhìn Thời Dực, cuối cùng hiểu ra mục đích cậu ta nói nhiều như thế. Thời Yến và Thời Dực nhìn nhau rất lâu, khi Thời Dực cho rằng Thời Yến sẽ mềm lòng, Thời Yến lại nhếch môi cười trào phúng: “Không thể.”