Trọng Sinh Mạt Thế Về Bên Người Yêu Cũ

Chương 57




Đám người tránh đường cho cả hai, lúc lướt qua chỗ Tô Chu gã đột nhiên ngã ra đất!!

" Aaaaa!!" Hóa ra chân gã đã bị ăn mòn.

Cả Chu gia hoảng loạn mụ lúc nãy không dám gú gào gì thêm, hắn đưa cậu đến chỗ Nam Cung phu nhân ngồi.

" Muốn đến đây đòi mạng vậy cũng tốt, tôi còn mấy món nợ phải.tính đây" Hắn từ dáng vẻ dịu dàng phút chốc hóa thành tu la đòi mạng.

Ngồi rất ung dung ngón tay động một cái thì chân còn lại của Tô Chu đã gãy đôi!!! Lãnh Phụng tránh xa muốn đem người rời khỏi mà phía cửa lại là nhóm Phùng Doãn đang đứng.

" Lãnh Phụng ngài đi đây thế" Y cười hiền hòa nhưng đám cây phía sau không hiền thế.

Gã quay lại hiện tại tiến không được lùi không được chỉ có thể đợi Trịnh Mậu đến.

Tất cả đã đủ Nam Cung Thần bắt đầu " Đòi Nợ" hắn nói ra một món " Nợ" là một chi trên cơ thể Tô Chu bị ăn mòn, mấy ngày nay hắn đã biết cách tra tấn tốt nhất là dùng cái vật thể màu đen mà Quý Sênh đặc cho cái tên là dị năng bóng tối kia ra ăn mòn các chi trên cơ thể.

Tiếng cầu xin khốn khổ của Tô Chu vang khắp cả biệt thự ai nghe cũng không khỏi sợ hãi ám ảnh.

" Được rồi, tôi đã đòi nợ xong giờ đến các ngươi! Muốn đòi gì" Hắn nở nụ cười chết chóc làm cả Tô gia im thinh thít.

Lãnh lão gia chịu không nổi hướng chỗ Nam Cung phu nhân" Mỹ Danh tốt xấu gì cũng người một nhà..

" Câm miệng, ai người một nhà với các người, ông nên nhớ chính ông từ bỏ tôi trước, hiện giờ tôi chỉ có Nam Cung gia là nhà" Nam Cung phu nhân chặn miệng lão.

Thấy bà cương quyết ông ta không thể nói thì mẹ Lãnh Kỳ lên tiếng" Dù cô không nhận nhưng tiểu Kỳ vẫn là em trai cô, tuy nó loạn luân thích cháu ruột nhưng đó không đáng để cô giết nó, vì một thứ không ra gì A!!

Mụ chưa kịp nói xong một lưỡi dao nước bay qua mặt mụ!! Đấy là dị năng biến dị từ nước nó là axit!! Nam Cung phu nhân đầy sát khí liếc mụ.

" Tôi đã nói, tôi không có em trai cũng chẳng có cha!! Còn con dâu tôi đến lượt thứ như bà nói không ra gì" Mụ ôm mặt tái nhợt không thể tin mà nhìn bà.

Mụ có thể nói ra hai chữ loạn luân nhẹ tễnh thật khiến kẻ khác kinh tởm, bên này Nam Cung Thần ra hiệu cho Nam Cung Khánh đứng ra nói.

" Sênh nhi đưa ba người kia ra" Hắn thì thầm vào tai Quý Sênh.

Cậu hiểu ý đi lên trên đưa ba người ra rồi đưa xuống, cả ba hưng phấn đến lạ thường nhìn chằm chằm vào nhà họ Lãnh. Cổ nhân có câu Thương Ai Thương Cả Gia Đình, Ghét Ai Ghét Cả Con Đường Kẻ Đó Đi! Lúc trước chỉ thấy nên giết mình Lãnh Kỳ nhưng giờ họ muốn giết luôn cái nhà này vì quá trướng mắt.

" Khi nào ra tay" Tu Cẩn vui vẻ hỏi tay lau sẳn thanh kiếm.

Nam Cung Thần liếc mắt qua Tưởng Thần anh ta hiểu đi xuống tầng hầm, sau ngày ngày bị đích thân Nam Cung Thần tra khảo Lãnh Kỳ đã khai hết những gì gã biết, gã chỉ mời trọng sinh về hơn 2 tuần trước chỉ chăm chăm leo trêm giường Trịnh Mậu nên chưa nói gì cho ai. Và gã cũng không biết gì về Quý Sênh thành ra cậu thở phào nhẹ nhõm.

Khi gã bị kéo lên tất cả ai nhìn cũng sợ hãi, qua tay hắn còn sống đã là chuyện tốt! Mẹ Lãnh Kỳ đau khổ gọi con mà gã thì co ro lại, mặt bị hủy, tay chân bị chặt, mắt bị móc, lưỡi bị cắt gã lúc này chỉ là một nhân côn!.

" Giờ tôi trao trả lại cho mấy người nhưng bạn tôi có cho khôbg là chuyện khác" Lời nói đã quá rõ! Hắn đã lấy đủ còn lại là cho ba người Minh Ý giải quyết.

Tất nhiên nhóm Minh Ý không đồng ý! Tu Cẩn đi lên lôi đầu Lãnh Kỳ đi trước mặt Lãnh gia không ai ngăn cản, họ không việc gì phải giữ một kẻ phế nhân! Mặc cho cha mẹ gã cầu thế nào Lãnh Phụng vẫn vậy bỏ đi.

Đám người khác cũng bỏ đi một cách vô tình.

" Lần này Trịnh Mậu nổi giận thật rồi" Quý Sênh uống ly sữa nhẹ nhàn nói.

Sau câu đó cả Nam Cung gia kiểu" Nhà mình đéo sợ thằng khọm già đó con dâu / bé yêu à"

Quả thật nếu muốn Nam Cung gia giết Trịnh Mậu như dùng tay giết kiến! Nhưng cây cao chịu gió lớn, đầu tàu chịu tội dễ thấy nhất là khi tuyết rơi Trịnh Mậu phải chạy đôn chạy đáo còn cả nhà họ vẫn an nhàn ngồi phòng ấm uống trà.

Vết thương của Quý Sênh đến gần một tháng mới lành hẳn trong thời gian bị thương cậu bị giám sát chặt chẻ đến cả việc đi ngủ cũng bị quản lý.

" Thần em chán quá" Cậu buồn chán dựa vào người Nam Cung Thần.

Hắn bó tay ôm cục cưng nhỏ vào lòng" Em chưa khỏe, không thể ra khỏi nhà"

Cậu phồng má" Đã lành cả rồi mà, anh xem đi có vết thương nào đâu"

Cái vai trắng hồng đập ngay vào mắt Nam Cung Thần suýt chút đè cậu ra luôn, từ khi cậu bị thương hắn không chạm vào cậu chỉ thì thoản nhịn không nổi thì gặm gặm mấy cái.

Hắn cười gian manh" Chỉ cần em chịu nổi đêm nay thì mai cho em đi chơi"

Chưa để cậu trả lời hắn đè cậu xuống và....