Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 830




Chương 830: Vương Ổn Ổn và Trần Triệt

Vương Ổn Ổn có chút mỏi mệt từ trên chiến trường trở về, tay cô nắm thành quả đấm nhỏ, Vương Ổn Ổn cảm thấy lòng tràn đầy bất lực đối với những con Zombie phiền phức bên ngoài kia.

Zombie vốn đáng ghét, lại thêm tiến sĩ Lâm có tâm kế, thì càng không xong.

Vương Ổn Ổn bước nhanh trên đường, mái tóc dài được cô buộc gọn sau đầu thành một cái đuôi ngựa, nương theo bước chân cô mà đung đưa qua lại, nhìn rất là thanh xuân trong sáng.

Trần Triệt chính là nhìn thấy một bức mỹ nhân đồ như vậy, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo phao đen bình thường nhưng lại khó che được dáng người lung linh, cô giống như cây bông súng ngày hè, tinh xảo xinh đẹp.

Mặt mày kiều nhược nhưng ẩn ẩn lộ ra mấy phần anh khí, ngược lại xua tan đi vài phần khí chất của bạch liên hoa.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, không phải anh chưa từng gặp qua cô, thế nhưng lại luôn không chú ý tới cô, bây giờ giống như một lần nữa nhận thức lại về cô vậy.

Cái đuôi ngựa đung đưa của cô nhoáng cái lọt vào trong mắt anh, khiến lòng anh ngưa ngứa.

Vương Ổn Ổn không biết có người đi theo sau mình, đợi đến khi sắp tới biệt thự Vân gia thì đột nhiên dừng lại, không chịu bước tiếp về phía trước một bước.

Toàn bộ ánh mắt của cô bị người đàn ông ưu nhã lịch sự ở trước cổng hấp dẫn.

Dáng vẻ của Lâm Thanh và Lâm Bạch rất giống nhau, lúc hai người không nói lời nào rất khó để phân biệt, thế nhưng cô lại biết ai là Lâm Bạch, bất kể lúc nào nơi nào, cô đều có thể nhận ra.

Giờ phút này, lưỡng lự không tiến vào cổng Vân gia chính là người cô thầm mến, không, công khai mến mộ nhiều năm Lâm Bạch.
Cô thích đàn ông tuấn nhã lịch thiệp, thích người trác tuyệt, không có gì bất ngờ xảy ra, cô thích Lâm Bạch.

Đáng tiếc người đàn ông này nhìn thì ôn nhu, thật ra từ trong xương cốt so với ai khác đều lạnh nhạt, đều vô tình.

Cô yêu anh mấy năm, nghĩ rằng chỉ cần sớm tối ở bên thì có thể khiến anh nhìn thấy mình, nhưng chờ đợi được là sự im lặng từ chối.

Bởi vì trong lòng người đàn ông lạnh bạc này đã có một bóng người.

Là người mà cô cũng thích.

Nước mắt Vương Ổn Ổn lăn dài, quay người rời đi.

Trần Triệt theo đuôi phía sau cô trông thấy cảnh này, khóe môi cong lên sáng tỏ, khuôn mặt tuấn tú cười càng xinh đẹp diêm dúa.

Hóa ra là Lâm Bạch.

Thế nhưng trong lòng anh sao lại không thoải mái như vậy chứ.

Trần Triệt tìm thấy Vương Ổn Ổn trong công viên, công viên này là Đế thiếu vì muốn giành được nụ cười của mỹ nhân mà xây dựng.
Mùa đông ở tận thế vẫn rất rét lạnh, lúc này toàn bộ công viên đều là một mảnh trống không trơ trọi, anh nhìn thấy cô gái nhỏ một mình tới đây ngồi xích đu, khóe mắt có mấy giọt óng ánh.

Trong lòng Trần Triệt đột nhiên co rút lại, không khống chế nổi bước chân của mình đi tới.

"Cô khóc à?"

Người đàn ông tuấn lãng cười híp mắt nói, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy vô sỉ.

Vương Ổn Ổn chớp chớp đôi thủy mâu, trong lòng nghĩ.

Cái giọng như cười trên nỗi đau của người khác này là có chuyện gì xảy ra, khó trách lớn tuổi như vậy còn chưa có vợ.

Vương Ổn Ổn lặng lẽ lau lệ nơi khóe mắt, kỳ thật cô không phải người thích khóc, từ sau khi mẹ mất, cô nói với chính mình rằng khóc không thể giải quyết vấn đề gì, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại thất thố.

Có lẽ, yêu mà không được quá đau khổ.

"Triệt tiểu gia có chuyện gì sao?"

Xích đu dừng lại, Vương Ổn Ổn ngửa đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô rất nhiều trước mặt.

Trần Triệt cười vô lại, tinh mâu có hơi cong lên, toàn thân trên dưới đều lộ ra hơi thở diêm dúa xinh đẹp, khiến Vương Ổn Ổn nhịn không được lui về sau.

Người đàn ông này là hồ ly tinh chuyển thế à, cứ có cảm giác người này tùy thời tùy chỗ đều tản ra một loại tín hiệu "ta ăn rất ngon, mau tới ăn ta đi".

"Cô gái nhỏ, cô quên Lâm Bạch đi, tên kia so với tảng băng ngàn năm không đổi còn lạnh hơn. Cô ấy, vẫn nên sớm chút quay đầu, trên đời này đàn ông tốt cũng không phải chỉ có một mình cậu ta."

"Loại người như cậu ta một khi thích một người thì sẽ không thích người khác nữa, cô đừng có mãi treo cổ trên một cái cây."

"Tôi nói cho cô biết, thằng nhóc đó hồi trung học được một nữ sinh thầm mến, từ trung học thích đến đại học, nữ sinh kia dáng dấp không tệ, tính tình lại tốt, thế nhưng thằng nhóc đó còn không phải từ chối sao, cho nên nói..."

Vương Ổn Ổn nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương, sao chú già này giống như con ruồi vo ve vo ve thế nhỉ.

Còn không phải chú già sao, Triệt tiểu gia đã ba mươi mấy cái xuân xanh, thế nhưng Vương Ổn Ổn mới hai mươi mấy tuổi, tính sơ sơ đã có khoảng cách thế hệ rồi.

Chú già Triệt nói lải nhải nửa ngày, thấy cô gái nhỏ không có động tĩnh, trong lòng quýnh lên, liền nói sai lời.

"Dáng người khô quắt giống như cô, đàn ông đều không thích!"

Vương Ổn Ổn đen mặt, mặc dù cô không có to như Tần Nhất, nhưng nhìn tổng thể cũng không tệ, cái chú già này, hừ!

Trần Triệt ăn đau, mu bàn chân đau đớn nhắc nhở anh ta vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhìn bóng lưng cô gái nhỏ càng ngày càng xa, Triệt tiểu gia bỗng nhiên nở nụ cười.

Giống như một đóa huyết hoa hồng nở rộ, nồng đậm huyết khí nhưng lại thật sâu dụ hoặc.

"Đúng là chú mèo hoang nhỏ a ~ "

Nghĩ như vậy, trong đầu Trần Triệt không tự chủ hiện ra một màn thật nhiều năm về trước, khi đó anh vẫn còn là tiểu thiếu niên.

Ngày đó anh ở bên ngoài đánh nhau, ông cụ Trần nhẫn tâm, mặt mũi tràn đầy tức giận liền đưa anh về nông thôn, nói là để anh trải nghiệm cuộc sống thật tốt.

Trong gia đình tiếp đón anh có một cô bé vô cùng đáng yêu, anh còn nhớ khi lần đầu tiên gặp mặt, cô bé mềm mại đó hướng anh nở nụ cười, còn để anh thơm thơm.

Cô bé rất thích anh, anh cũng ở lại sống với cô bé vài năm, thời điểm khi phải rời đi, cô bé kia cũng là như thế này, nổi giận đùng đùng đạp anh một cước, hốc mắt hồng hồng mắng anh đồ trứng thối.

Bọn họ ước định sẽ gặp lại, nhưng anh bội ước, anh bị phố thị phồn hoa mê mờ mắt, chỗ nào còn nhớ rõ cô bé quê mùa không biết ở khe núi nào kia nữa.

Bất tri bất giác, cô bé cũng đã lớn thành cô gái, thế nhưng cô cũng không còn nhớ ra anh là ai.

Cố Cảnh Chu, tên trước đây của anh, cô bé thích nhất ngọt ngào gọi anh là anh Cảnh Chu.

(Trước khi qua đời mẹ Vương Ổn Ổn từng bảo cô đi tìm một người tên Cố Cảnh Chu, mng còn nhớ ko dị?)

Ánh mắt Trần Triệt nhìn xa xăm, cô gái nhỏ, em trốn không thoát đâu, ban đầu là chính em nói trưởng thành muốn gả cho tôi, vậy thì, không thể nuốt lời nha.

Vương Ổn Ổn về đến nhà không hiểu sao rùng mình một cái, luôn cảm giác mình bị dã thú theo dõi.

Edit by Thanh tỷ

Chương 831: Tiến sĩ Lâm