Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 631: Đỏ và Xanh (1)




Chương 631: Đỏ và Xanh (1)

Tiểu Lam mềm mềm manh manh chạy đến bên người Tần Nhất, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay Tần Nhất, đôi mắt long lanh chớp chớp: "Nhất Nhất, hiện tại ta có thể giúp ngươi đánh người xấu."

Nguyện vọng lớn nhất của Tiểu Lam là có đủ khả năng giúp đỡ Tần Nhất đánh người xấu, hiện tại bé đã độ kiếp thành công, lần này còn tiêu hóa thêm tinh hạch, thực lực được nâng cao thêm một bước, rốt cuộc bé có thể bảo hộ Nhất Nhất rồi.

"Hừ, với chút thực lực đó của ngươi cũng không cảm thấy ngại à mà nói ra." Phi Hồng độc miệng lại một lần nữa online.

Hoàng hậu A Thù ngao ngao kêu to khiến Phi Hồng thấy phiền vô cùng, một con hỏa long bay ra, bá vương hoa thân hình to lớn vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt liền biến thành một đống tro tàn.
Một viên thú hạch nhỏ xanh biếc yên lặng nằm trên mặt đất.

Tiểu Lam hung hăng trừng mắt với Phi Hồng, biết ngay cái tên ca ca xấu này không có ý tốt, vậy mà đoạt mất cơ hội biểu hiện thực lực của bé trước mặt Nhất Nhất, hừ, ca ca hư.

Phượng Khuynh Ca đỡ trán, cũng chỉ có cô ấy biết, tiểu tử này là sợ Hoàng hậu A Thù tổn thương đến Tiểu Lam nên mới ra tay. Nhưng hết lần này tới lần khác gia hỏa này cứ trưng ra gương mặt đơ, còn vô cùng ngạo kiều, không biết biểu hiện bản thân.

Tần Nhất cũng nhìn ra, Phi Hồng kỳ thật rất thương yêu Tiểu Lam, chỉ là với tính cách đó của Phi Hồng, Tiểu Lam đơn thuần không có tâm nhãn, chỉ nhìn được mặt ngoài, sợ là sẽ không hiểu được.

"Tiểu Lam, em đói bụng không? Ngủ lâu như vậy, có muốn ăn chút tinh hạch?" Hết cách, Tần Nhất đành phải ra mặt giúp đỡ.
Vành tai nhỏ của Phi Hồng hơi động, Tần Nhất vẫn luôn chú ý đến bé, đương nhiên là nhìn thấy hành động nhỏ đó.

"Chỉ biết ăn, ngươi nhìn ngươi béo thành cái dạng gì rồi." Tuy nói vậy, nhưng Phi Hồng vẫn nhét thú hạch trong tay vào bàn tay mũm mĩm của Tiểu Lam: "Cho ngươi."

Tiểu Lam chớp chớp mắt, rất muốn có cốt khí ném thú hạch trong tay trả lại Phi Hồng, thế nhưng Tần Nhất lành lạnh thả ra một câu: "Trên người của chị tinh hạch hay thú hạch gì cũng không có, Tiểu Linh Hồ và Tịch gần đây cũng chỉ có thể ăn đồ ăn trong không gian."

Nghe vậy, Tiểu Lam quả quyết đem thú hạch nhét vào trong miệng, "kít két kít két" giống như là hamster nhai lấy nhai để.

Tần Nhất nói cũng không sai, nhưng thật ra vẫn còn một ít, chỉ là không nhiều lắm. Trong không gian, từ sau lần cô tới đại lục Tinh Thần, bên trong bắt đầu có linh khí.
Tiểu Linh Hồ và Tịch hấp thu những linh khí này cũng được, nhưng xác thực cô cũng cần một chút tinh hạch.

Đừng nghĩ tới những tinh hạnh trước đó cô thi đấu với Phượng Khuynh Ca có được nữa, mới qua được mấy ngày, đống đó đã bị hai tiểu tham ăn bên trong không gian ăn mất bảy tám phần rồi.

Ai, nuôi không nổi, nuôi không nổi mà.

Tiểu Lam nhận đồ của Phi Hồng, nhỏ giọng rầm rì nói: "Cảm ơn ca ca."

Thật ra cũng không phải Tiểu Lam không biết Phi Hồng thương bé, hai người là anh em sinh đôi, có lúc có thể tâm linh tương thông, chẳng qua đây chính là hình thức ở chung của bọn họ.

Phi Hồng tai thính tất nhiên là nghe thấy được, vành tai trắng trẻo mũm mĩm khẽ động, rất là đáng yêu.

"Được rồi, chúng ta ra ngoài trước đã, mấy người Trạch Ninh còn đang đợi. Những người này, cũng coi là ác giả ác báo." Tần Nhất ôm Tiểu Lam vào trong ngực.
Tiểu Lam lại lớn lên một chút, nhưng Tần Nhất vẫn có thể ôm nổi.

Phượng Khuynh Ca khẽ thở dài, cũng đúng, ác giả ác báo, không khuất phục được tà niệm, cuối cùng cát bụi trở về với cát bụi.

Phượng Khuynh Ca xoa xoa đầu Phi Hồng: "Tiểu Phi Hồng, có muốn chị ôm nhóc ra ngoài không?"

Mắt phượng hẹp dài của Phi Hồng lườm một cái, cánh môi phấn nộn mấp máy, chậm rãi phun ra hai chữ: "Ngây thơ."

Quay người, mặc kệ Phượng Khuynh Ca, đi ra ngoài.

Phượng Khuynh Ca sờ cái mũi, haizz, tiểu tử thối không biết làm nũng, không đáng yêu chút nào.

Bên ngoài sơn động, Cao Nghiên một mực không hề rời đi, nôn nóng đi tới đi lui.

Mặc dù biết thực lực của Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca không tệ, thế nhưng trong lòng vẫn không nhịn được lo lắng.

Đợi đến khi nhìn thấy Tần Nhất bình an đi ra, dây cung kéo căng trong lòng rốt cuộc được nới lỏng.