Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 621: Sơn động, Hoàng Hậu (3)




Chương 621: Sơn động, Hoàng Hậu (3)

Càng tiếp cận vào sâu bên trong, thanh âm xấu hổ kia càng lớn hơn, Cao Nghiên đi đường không dám ngẩng đầu lên.

Mặc dù cô ta ăn nói ngang ngược, nhưng suy nghĩ vẫn rất đơn thuần, nào đã thấy qua cảnh tượng xấu hổ đến mức độ này cơ chứ.

Huống chi, người cô ta vừa ý còn đang ở ngay trước mặt cô ta.

Ba người không biết đi được bao lâu, cuối cùng mới đi tới trước một cái huyệt động rất lớn. Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca đè thấp hô hấp, trốn vào góc khuất.

Trong lòng Cao Nghiên đang suy nghĩ linh tinh, không có chú ý, suýt chút cứ thế tùy tiện tiến vào.

Cũng may thời khắc mấu chốt Tần Nhất nhanh tay kéo cô ta lại.

Cao Nghiên chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, thoáng cái cô ta đã đến trong ngực Tần Nhất, mùi thơm nhàn nhạt dễ ngửi thuộc về riêng thiếu niên tràn ngập nơi chóp mũi, khiến nhịp tim Cao Nghiên đập lợi hại.
Cao Nghiên cảm thấy bản thân cô ta đã yêu thiếu niên này mất rồi.

"Tập trung vào." Tần Nhất nhíu hàng lông mày, mặt mày như họa có chút lạnh, đôi môi hơi động, không phát ra tiếng, nhưng ý tứ cảnh cáo Cao Nghiên thể hiện ra rất rõ.

Cao Nghiên sững sờ, cô ta đang nhìn chằm chằm hai cánh môi xinh đẹp của thiếu niên, mềm mềm, tiên diễm giống như cánh hoa hồng đẹp nhất, nếu như hôn lên, không biết tư vị sẽ tốt đẹp bao nhiêu.

Cao Nghiên trong nháy mắt hoàn hồn, đợi kịp phản ứng mình đang nghĩ cái gì, mặt cô ta lập tức càng đỏ hơn, ai ya, thật là quá thẹn thùng, mình đang suy nghĩ cái gì đây.

Tần Nhất trời sinh EQ có chút thiếu hụt, đôi mày thanh tú nhíu càng chặt, Cao Nghiên đang suy nghĩ gì, sao mặt hồng như vậy, là đầu óc hư mất rồi ư?

Tần Nhất nhẹ nhàng buông Cao Nghiên ra, cũng không rảnh để ý tới cô ta, cô quay đầu quan sát tình cảnh trong huyệt động.
Huyệt động này rất lớn, toàn bộ người trong quỷ thôn đều ở nơi này, ước chừng có bốn mươi mấy người, tất cả đang vây quanh một cái nồi lớn.

Ông lão mặt quỷ lúc trước dẫn các cô vào thôn đang ngồi trước cái nồi, trong tay cầm thìa gỗ đang không ngừng khuấy động.

Tần Nhất trông thấy lão Hàn cũng ở nơi này, hắn ngồi dưới đất, trong ngực ôm một bé gái gầy trơ cả xương, hai mắt con bé mở to, vẻ mặt khát vọng nhìn nồi lớn.

Ở đây không có ai không vừa hưng phấn vừa vặn vẹo nhìn chăm chú cái nồi lớn kia, trong mắt là nồng đậm khát vọng.

"Quỷ Diện, lão Quỷ, lúc nào có thể ăn, mọi người chúng tôi đều rất đói." Nói chuyện chính là lão Hàn, hắn vươn tay xoa xoa đầu con gái Bảo Bối của mình.

Bảo Bối trợn to hai mắt, cả người cô bé như chỉ còn lại đống da bọc xương vậy, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.
"Ông Quỷ Diện, Bảo Bối rất đói."

Ông lão mặt quỷ không bị lay động: "Vội cái gì, A Nghiêm vẫn chưa về, chờ bọn hắn trở về rồi mở động."

Lão Hàn có chút không vui, chờ những tên kia phải chờ tới lúc nào, tròng mắt hắn khẽ xoay chuyển, lập tức nói: "Quỷ Diện, ông nhìn xem, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta không ăn, nhưng Hoàng hậu phải ăn. Chúng ta cũng không thể để Hoàng hậu bị đói được, trong bụng của người còn có tiểu Hoàng tử. Tôi thấy, chúng ta vẫn nên ăn trước đi."

Lão Hàn chỉ chỉ cái kén tằm to đùng màu xanh lục phía sau Quỷ Diện, cái kén đó chiếm tận một nửa diện tích của huyệt động này.

Bên trong thỉnh thoảng có tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của đàn ông và tiếng kêu sắc bén truyền tới, nhưng rất rõ ràng, người ở chỗ này đã sớm quen rồi.
Thanh âm lớn như vậy, nhưng bọn hắn giống như không nghe thấy gì.

Nghe lão Hàn nhắc tới Hoàng hậu, sắc mặt của Quỷ Diện lập tức thay đổi, ai cũng có thể đói bụng, chỉ riêng Hoàng hậu là không thể để bị đói.

Ông lão mặt quỷ chậm chạp đứng dậy, sau đó đi đến bên cạnh cái kén kia.

Bị giới hạn tầm nhìn do nấp trong góc, Tần Nhất không nhìn thấy Quỷ Diện đi qua đó làm cái gì.

Chỉ thấy trong mắt lão Hàn lóe lên tia đắc ý, quả nhiên, muốn đối phó Quỷ Diện, Hoàng hậu trong miệng bọn hắn là điểm mấu chốt.