Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 374: Tạm Biệt Người Tôi Yêu




Nhưng mà hiện tại cô không có tin tức gì của tiến sĩ Lâm.

Đời trước, cô cũng chỉ là thông qua Tần Kiều Kiều mới biết đến tiến sĩ Lâm. Ở trong phòng thí nghiệm dưới đất mấy năm, tiến sĩ Lâm cáo già vô cùng, tin tức gì cũng đều không để lộ ra ngoài.

Đời này, cô không giải quyết Tần Kiều Kiều nhanh như vậy là vì muốn tìm được tiến sĩ Lâm. Tần Nhất nhớ, lúc đó vừa vặn trên người Tần Kiều Kiều có thứ gì đó tiến sĩ Lâm cần, cho nên cô ta mới cùng tiến sĩ Lâm làm một vụ giao dịch.

Tiến sĩ Lâm quá thần bí, cô đối với anh ta có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả. Điều duy nhất biết được là anh ta là người trong căn cứ Kinh Đô.

Tần Nhất híp híp mắt, xem ra cô phải đi một chuyến đến căn cứ Kinh Đô. Tiến sĩ Lâm, thù này cô nhất định phải báo.

Vân Hoán nhìn thiếu nữ đột nhiên tỏa ra hận ý cùng lệ khí nồng đậm, có chút hoảng hốt. Anh không biết tiểu gia hỏa nghĩ tới điều gì, cũng không biết rốt cuộc cô đã phải trải qua chuyện như thế nào, nhưng trực giác trong lòng nói cho anh biết, những chuyện này vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng tiểu gia hỏa.

Tần Nhất rút tay mình về, sau đó lạnh lùng nói: "Trả nhẫn lại cho tôi."

Thân phận nữ sinh ở tận thế không tiện để hành động, nhất là nữ sinh xinh đẹp, cho nên Tần Nhất vẫn chọn cải nam trang.

Vân Hoán biết Tần Nhất nói là cái nào. Khi đó, anh ôm cô trở về, trong lúc vô tình chú ý thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón vô danh của cô, ý nghĩa đặc thù của nó khiến cho lòng anh nổi lên sự ghen tuông, cho nên anh lặng lẽ tháo nó ra, sau đó liền phát hiện bí mật của chiếc nhẫn.

Nói thật, Vân Hoán lúc đấy rất kinh ngạc, anh biết rõ chiếc nhẫn kia không phải dùng công nghệ cao gì làm ra, thế nhưng nó lại có thể khiến cho Tần Nhất ẩn giấu đi thân phận nữ sinh.

Vân Hoán chỉ chấn kinh một hồi, không hề cảm thấy Tần Nhất có chỗ nào kỳ quái, ngược lại rất vui mừng, bởi vì anh và tiểu gia hỏa có một bí mật chung.

Không phải người thường thì sao, cho dù là yêu quái, cô cũng là tiểu gia hỏa anh yêu nhất.

Vân Hoán từ trong cổ áo lấy ra túi gấm, từ bên trong lại lấy ra chiếc nhẫn, anh kéo tay Tần Nhất qua, tự mình đeo chiếc nhẫn lên ngón tay út của cô. Chiếc nhẫn tự động điều chỉnh độ rộng, hầu kết đặc hữu của nam sinh hiện ra, núi tuyết lập tức trở nên bằng phẳng, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ cũng trở nên thâm thúy hơn mấy phần, không mỹ lệ nữ tính như ban đầu.

Trên mặt Vân Hoán không có bất kỳ kinh ngạc và sợ hãi gì, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay Tần Nhất.

"Đại Bạch, cậu đi ra ngoài trước, tôi có lời nói với Thất Thất." Vân Hoán lên tiếng.

Lâm Bạch không nghi ngờ gì, quay người rời đi biệt thự. Anh ta cũng biết dị năng của Tần Nhất đã khôi phục, sợ là muốn đi, cho nên anh cũng muốn lưu lại cho hai người này chút không gian riêng.

"Cất nó thật cẩn thận, đừng để những người khác nhìn thấy." Vân Hoán đưa lưng về phía Lâm Bạch, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất Tần Nhất, anh nói là môi ngữ, cho nên vừa rồi Lâm Bạch hoàn toàn không thấy hai người làm gì.

Không phải Vân Hoán không tín nhiệm Lâm Bạch, mà là việc này có liên quan đến tiểu gia hỏa, anh không thể không cẩn thận. Cho dù đối phương là người anh em mà anh tín nhiệm nhất, anh cũng sẽ không để lộ ra.

Tần Nhất đương nhiên biết Vân Hoán nói đến cái gì, chiếc nhẫn này quả thực cô không thể để cho người khác biết. Nếu không không phải là tiến sĩ Lâm muốn bắt cô, mà sợ là toàn bộ quốc gia cũng muốn bắt cô về nghiên cứu.

Vân Hoán bỗng nhiên ôm chặt lấy Tần Nhất, anh không có làm loạn, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: "Anh biết em muốn đi, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Thất Thất, anh không xin em tha thứ, chỉ xin em có thể sống thật tốt."

Tần Nhất cụp mí mắt, lông mi thật dài vẽ lên đường cong duyên dáng, như là con bướm yếu ớt bị nước mưa làm ướt nhẹp cánh, cô bỗng nhiên vươn tay vòng lấy eo Vân Hoán.

"Hoán ca, tạm biệt."

Tạm biệt người tôi yêu, có lẽ...cả đời không gặp lại.