Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 371: Tôi Sẽ Đối Tốt Với Em Hơn Gấp Bội




Tịch 囧, nó hoàn toàn không nghĩ tới tiểu Linh Hồ ngày thường không dám cùng nó mạnh miệng, hiện tại vậy mà lại ở trước mặt chủ nhân hủy đi hình tượng của nó, nó thẹn quá hóa giận, gầm lên với tiểu Linh Hồ trong ngực Tần Nhất.

"Ngươi xuống đây, có bản lĩnh ngươi xuống đây cho ta, nhìn xem bản đại vương có đánh chết ngươi không."

Đỗ Quyên bám vào cánh tay Tần Nhất, trong thanh âm lộ rõ sự đắc ý: "Ta lại không ngốc, ta mới không xuống đâu."

Khóe miệng Tần Nhất mỉm cười xem hai thú nhỏ đấu võ mồm, khuôn mặt dịu dàng, trong lòng cũng mềm thành một mảnh.

Muốn nói tới trên đời còn có điều gì để cô có thể nguyện ý tin tưởng, thậm chí đối xử dịu dàng và kiên nhẫn, đại khái chính là bốn đứa nhóc này. Đỗ Quyên, Tịch, tiểu Mai hoa, còn có Tiểu Lam.

Tần Nhất ôm hai thú nhỏ đang cãi nhau ầm ĩ lên, đi xem tiểu Mai hoa trước. Tiểu Mai hoa hiện tại so với lần đầu tiên gặp mặt khác nhau rất lớn.

Mùi máu tươi trên người nó đã hoàn toàn không còn, bản thể cũng khôi phục lại bình thường, đóa hoa màu đỏ tiên diễm biến thành màu trắng, lá cây xanh biếc. Nếu như không động, trông nó chỉ như một gốc cây hoa mai phổ thông bình thường.

Tần Nhất giơ tay vuốt ve đóa hoa nhỏ màu trắng, dây leo xanh biếc lặng lẽ vươn ra quấn quanh trên cổ tay Tần Nhất, lưu luyến không rời cọ cọ cổ tay Tần Nhất.

Dây leo xanh biếc và cánh tay trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.

Linh khí bên trong không gian nồng đậm, đối với tiểu Mai hoa mà nói là không gian phát triển rất tốt. Tiểu Mai hoa hiện tại đang rơi vào trạng thái ngủ say, chờ nó tỉnh lại lần nữa, thực lực sẽ nâng cao một bước.

Tần Nhất xem xong tình trạng của tiểu Mai hoa lại đi nhà trúc bên kia nhìn Tiểu Lam. Tiểu Lam đang nằm co lại thành một đoàn, quanh thân hiện ra quang mang màu băng lam nhàn nhạt, chỉ cần nó tỉnh lại, sẽ bắt đầu tiến hành độ kiếp.

Tần Nhất có chút thương tiếc xoa xoa đầu Tiểu Lam, nếu không phải nó đem Phượng Hoàng Niết Bàn tặng cho cô, cô hiện tại chính là một cỗ thi thể.

Rõ ràng là vấn đề của cô, nhưng nó lại thay cô chịu khổ. Tiểu Linh Hồ và Tịch đang làm ầm ĩ cũng không lên tiếng nói chuyện, yên lặng bồi ở bên người Tần Nhất.

Thật ra thì ngay từ lúc biết được Tần Nhất là Phượng nữ, chúng nó đều vô cùng kinh ngạc, sau đó là đau lòng. Phượng nữ nửa đời trước đều rất thảm, có thể nói là nếm hết khổ sở nhân gian.

Tịch và Đỗ Quyên đều là Thần thú, có truyền thừa ký ức của mình. Nhìn thấy bộ dáng kia của Băng Phượng, làm sao không đoán được chuyện gì xảy ra, cho nên chúng nó càng thêm đau lòng.

Tần Nhất ôm lấy Tiểu Lam, cô giống như trước đây dịu dàng vuốt lông cho nó, giọng điệu nhu hòa: "Tiểu Lam, chờ em tỉnh lại, ta chuẩn bị cho em đùi gà em yêu thích nhất, có vui không? Ừm, sẽ cho em thật nhiều thật nhiều đùi gà."

Chờ sau khi em tỉnh lại, ta sẽ đối xử với em tốt hơn gấp bội.

Đỗ Quyên liếm liếm mu bàn tay Tần Nhất, trong con ngươi màu tím tràn đầy ấm áp: "Chủ nhân, lão Đại nhất định sẽ tỉnh lại."

Tần Nhất xoa đầu tiểu Linh Hồ, mắt phượng khó được mang theo ý cười và kiên định: "Đúng vậy, Tiểu Lam chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại thôi."

Biết tiểu gia hỏa thích ăn thịt, Vân Hoán cố ý làm món thịt kho tàu cô thích nhất, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.

Vân Hoán bưng bát thịt lên phòng, thu hồi không gian, gõ cửa một cái, lúc đang chuẩn bị đi vào, Tần Nhất bỗng nhiên mở cửa.

Cô mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, tóc đen buộc gọn lên, lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo, thanh lãnh lại mang theo từng tia dụ hoặc thần bí.

Vân Hoán không hề giật mình, chỉ nói với Tần Nhất: "Anh làm món thịt kho tàu em thích ăn, có muốn ăn một chút không."

Tần Nhất môi đỏ hơi hé, lúc đang muốn từ chối, Vân Hoán lại bỗng nhiên mở miệng: "Muốn rời đi cũng không cần vội như vậy, lát nữa Tần Kiều Kiều sẽ đến đây, anh giao cô ta cho em xử lý."

Vân Hoán khẽ mỉm cười, bên trong đôi mắt đào hoa cất giấu mấy phần khẩn cầu. Lời từ chối đến bên môi Tần Nhất chợt không bật ra được, cuối cùng cô vẫn đồng ý cùng ăn với Vân Hoán.