Thật ra lão Đại luôn không tin Tần Nhất đã rời bỏ anh ấy, cho nên ngay từ đầu cũng không an táng Tần Nhất, mà tìm một chỗ trêи Tuyết Sơn, tạm thời đặt Tần Nhất ở bên trong đó.
Mỗi tháng Vân Hoán đều sẽ rút ra mấy ngày đi làm bạn với Tần Nhất, anh kiên trì cho rằng sẽ có biện pháp khiến cô sống lại, năm năm qua vẫn luôn không ngừng tìm kiếm.
Lâm Thanh đang phiền não, Trần Á Bình vác bụng lớn đi tới. Lâm Thanh vội vàng chạy đến, cẩn thận đỡ lấy Trần Á Bình, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Vợ à, sao em lại đến đây, không phải bảo em ở trong phòng dưỡng thai thật tốt sao."
Trần Á Bình "bộp" một tiếng đánh rớt tay Lâm Thanh, ánh mắt u oán: "Em không muốn ở trong phòng, nhàm chán muốn chết. Đúng rồi, anh cứ đi lòng vòng ở chỗ này làm cái gì, có phải anh ấy lại đến giờ rồi à?" (ý là khó ở, phải đi tìm người hành hạ đó >_<)
Nói đến duyên phận cũng thật khéo, lúc trước cô kiên trì theo tiểu đội Vân Hoán cùng nhau rời đi căn cứ. Bọn họ ở trêи đường cùng nhau vượt qua phong bão, cãi lộn qua lại, từng uể oải, từng mê mang, từng suýt suy sụp, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì được. Cũng tại Thương Sơn, bọn họ thấy được căn cứ Đế Đô.
Hơn năm năm tình cảm, để bọn họ thân như người nhà.
Lâm Thanh vẻ mặt đau khổ, mắt hồ ly phức tạp: "Lão đại anh ấy...trong lòng khổ sở."
Trần Á Bình không lên tiếng, chuyện năm đó thật ra Vân Hoán cũng có thể coi là người bị hại, bị người ta khống chế đả thương người mình yêu, thậm chí còn mất đi người đó, điều này khiến Vân Hoán xém chút hóa điên.
Anh bắt đầu tu luyện không biết ngày đêm, cả người lạnh lẽo không khác gì một khối băng ngàn năm không hiểu tình cảm. Gần như sau khi Tần Nhất rời đi, Vân Hoán chưa từng cười qua.
Mỗi một tháng, chỉ có mấy ngày đi gặp Tần Nhất thì mặt mày Vân Hoán mới thoáng ôn hòa chút xíu.
Người này, trong năm năm qua, chưa từng buông tha tự ngược chính mình.
Bánh bao nhỏ trong bụng không yên phận khẽ động, Trần Á Bình xoa xoa bụng: "Đại Bạch đi đâu rồi, sao không thấy người?"
Lâm Thanh đỡ vợ mình đi đến phòng khách ngồi xuống: "Ừm, anh cũng không biết Đại Bạch đi đâu nữa, đoạn thời gian gần đây luôn xuất quỷ nhập thần."
Vừa nhắc tới Lâm Bạch, Lâm Bạch rảo bước nhanh từ bên ngoài trở về, khuôn mặt ôn nhuận có chút sốt ruột, nhưng đáy mắt lại là một mảnh mừng rỡ và buông lỏng.
Lâm Thanh còn chưa kịp lên tiếng gọi em trai nhà mình, chỉ thấy Đại Bạch hấp tấp chạy đến phòng Vân Hoán, dáng vẻ ưu nhã thong dong ngày xưa tất cả đều không thấy.
Cửa mở ra, người đàn ông bên trong đang nhẹ nhàng vuốt ve một chiếc túi gấm, đáy mắt là sự nhớ nhung cùng vấn vương.
Lâm Bạch tiến vào, Vân Hoán cũng không ngẩng đầu lên, đầu ngón tay dừng lại trêи sợi tuyến tinh tế bên trêи túi gấm: "Thế nào, tin tức có đáng tin không?"
Đầu lông mày Lâm Bạch chứa ý cười: "Lão đại, là thật, Nguyệt Thành quả thực xuất hiện bán thú nhân cấp chín."
Vân Hoán lạnh nhạt đứng lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng đáng sợ, nhưng Lâm Bạch lại cảm giác được bước chân của Vân Hoán đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thật ra không riêng gì lão Đại, ngay cả trong lòng anh ta cũng bỗng nhiên nhẹ nhõm đi nhiều.
Vân Hoán đẩy cửa đi ra, dặn dò Lâm Thanh trong phòng khách: "Hồ ly, tôi và Đại Bạch muốn đến Nguyệt Thành, trong khoảng thời gian này căn cứ sẽ giao cho cậu."
Lâm Thanh có chút mộng: "Lão Đại, xảy ra chuyện gì ư?"
Đây là lần đầu tiên sau năm năm anh ta nhìn thấy lão Đại gấp gáp như vậy, hoặc là nói không kịp chờ đợi.
Bước chân Vân Hoán dừng một chút: "Tìm được bán thú nhân cấp chín."
Nói xong, Vân Hoán bước nhanh ra ngoài, lưu lại Lâm Thanh và Trần Á Bình nhìn nhau cười, hốc mắt Trần Á Bình thậm chí còn có nước mắt.
"Lâm Thanh, anh nghe rõ không, Vân Hoán tìm được bán thú nhân cấp chín rồi?"
Lâm Thanh biết trong lòng vợ mình cũng có khúc mắc, lúc trước cô ấy không lập tức đuổi theo Tần Nhất, nhiều năm qua cô ấy vẫn luôn trách cứ bản thân. Hiện tại tìm được bán thú nhân cấp chín, Tần Nhất được cứu rồi.