Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 337: Công tử biết được tâm ý




Tần Nhất kinh ngạc, tại sao cô lại nhớ đến Vân Hoán, rõ ràng đã tự nhủ phải quên đi người này...

Trong lòng Tần Nhất cảm xúc lẫn lộn, dường như có thứ gì đó sắp ức chế không được muốn thoát ra ngoài.

Cô còn đang xuất thần, trước mắt chợt xuất hiện một gương mặt phóng đại, cô chưa kịp hoàn hồn, cánh môi đột nhiên bị chặn.

Phượng Khuynh Ca dừng trêи môi Tần Nhất mấy giây, sau đó vẻ mặt khiêu khích nhìn Quân Mặc Ly đang đen mặt: "Tra nam, ngươi tới muộn rồi, tiểu gia ta đã tìm được người tốt hơn cho mình, ngươi có thể lăn bao xa thì lăn đi."

Trong con ngươi của Quân Mặc Ly là lửa giận ngập trời, hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên tuấn tú nho nhã bên cạnh Phượng Khuynh Ca, tròng mắt đen thâm trầm, phảng phất như thiếu niên trước mắt đã là người chết.

Phượng Khuynh Ca cười lạnh: "Quân Mặc Ly, ngươi dám động vào Nhất Nhất thử xem, đừng ép ta sử dụng bạo lực với ngươi."

Trong mắt Quân Mặc Ly hiện lên từng tia bi thương, hắn mấp máy môi mỏng, cuối cùng thỏa hiệp: "Được, ta đi trước."

Đợi sau khi Quân Mặc Ly rời đi, Tần Nhất quay đầu liền thấy hốc mắt Phượng Khuynh Ca hồng hồng, bên trong là hận ý, nhưng cũng xen lẫn từng tia ái mộ.

Tần Nhất không nói gì, chỉ là ghét bỏ dùng lòng bàn tay lau lau bờ môi mình. Phượng Khuynh Ca thấy vậy, có chút ai oán nhìn Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất, không phải chứ, ngươi ghét bỏ ta như vậy ư?"

Tần Nhất cũng không tiếp lời, ôm tiểu Linh Hồ vẫn luôn ngồi xem náo nhiệt vào trong ngực, xúc cảm trong tay mềm mềm núc ních, Tần Nhất yêu thích không nỡ rời tay.

Cô nhìn lướt qua hốc mắt hồng hồng của Phượng Khuynh Ca: "Ngươi vẫn còn yêu hắn."

Phượng Khuynh Ca tự giễu cười một tiếng: "Yêu thì thế nào, hắn vì một tên giả mạo mà làm tổn thương ta sâu sắc, nếu không phải có Phi Hồng, ta đã sớm chết. Tên cặn bã này, tại sao ta phải tha thứ cho hắn."

"Tiểu Nhất Nhất, ngươi đã yêu ai chưa? Nếu như ngươi từng yêu thích một người, thì sẽ hiểu được suy nghĩ của ta lúc này." Phượng Khuynh Ca vô lực ngồi phịch xuống giường, mắt phượng ảm đạm.

Tần Nhất bỗng nhiên như bị thôi thúc, muốn kể hết tất cả sự tình từ đầu đến cuối của cô và Vân Hoán cho Phượng Khuynh Ca nghe. Thật ra thì chính cô cũng có chút nghi hoặc tình cảm của mình đối với Vân Hoán.

Trước đó còn tốt, nhưng hôm nay nhìn thấy Phượng Khuynh Ca và Quân Mặc Ly, Tần Nhất không biết tại sao lại như thấy bóng dáng của mình.

Sau khi Phượng Khuynh Ca nghe xong, kϊƈɦ động nhảy dựng lên, nào còn bộ dáng suy sụp tinh thần như vừa rồi nữa.

"Tiểu Nhất Nhất, rõ ràng Vân Hoán có ý đối với ngươi, ngươi đối với hắn cũng không phải không có cảm giác." Phượng Khuynh Ca thoáng cái đã nhìn ra mập mờ giữa hai người.

Quả nhiên ứng với câu, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.

Tần Nhất có thể sắc bén nhìn ra Phượng Khuynh Ca còn thích Quân Mặc Ly, nhưng lại không thấy thiện cảm mơ hồ của mình đối với Vân Hoán, nhưng Phượng Khuynh Ca là người ngoài cuộc thì lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Nhưng kϊƈɦ động xong cô ấy lại ngã xuống: "Có ý thì sao chứ, hắn ta cũng là một tên cặn bã, lại vì một nữ nhân khác đâm ngươi bị thương. Ai, ngươi nói hai chúng ta làm sao lại thảm như vậy, đều bị người yêu nhất tổn thương đến thương tích đầy mình. Nhưng mà tiểu Nhất Nhất, ngươi tuyệt đối không được tha thứ cho hắn ta, để bọn hắn hối hận chết đi."

Ấn tượng của Phượng Khuynh Ca với Vân Hoán cực kỳ kém, tiểu Nhất Nhất bị ép tới mức phải phong ấn thất tình lục ɖu͙ƈ, có thể thấy được khi đó đã tạo thành kϊƈɦ thích lớn thế nào với cô ấy.

Vẻ mặt Tần Nhất vẫn lạnh nhạt như cũ, cho dù biết mình thích Vân Hoán, nhưng trong lòng cũng không gợn lên nổi bất kỳ tia sóng nào. Đối với cô, đây chỉ là tháo gỡ mối nghi hoặc trong lòng mà thôi, nó không hề gây nên cảm giác tim đập rộn ràng như nai con gì cả.

Về phần tha thứ thì càng không cần phải nói, cô sẽ không tha thứ cho Vân Hoán. Cảm thụ khi một đao kia đâm xuống, cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.