Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 318: Tự Ngược




Đợi mọi thứ được thu thập xong, Vân Hoán nhìn mỹ nhân trêи giường đang ngủ say, bên trong đôi mắt đào hoa là ôn nhu và cưng chiều không cầm được. Nếu như đám người Lâm Bạch bọn họ có mặt ở đây, nhất định sẽ phát hiện dáng vẻ hiện tại của Tần Nhất và lần đầu tiên khi bọn họ thấy cô mặc nữ trang, hoàn toàn không kém cạnh bao nhiêu.

Đầu ngón tay Vân Hoán chậm rãi miêu tả ngũ quan của Tần Nhất, từ lông mày đến cánh môi. Anh bỗng nhiên cười lên trầm thấp, hóa ra khi đó tiểu gia hỏa đã bước vào trái tim anh, cho nên dáng vẻ của cô khi đó vẫn luôn ở trong tâm trí anh, làm thế nào cũng không xóa đi được.

Vân Hoán ôm lấy Tần Nhất, mặt chôn trong mái tóc của cô, anh dán sát bên tai cô, như chim uyên ương giao cổ, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Trong nháy mắt đó, cảm xúc bi thương từ tận đáy lòng chậm rãi khuếch tán.

Trêи lầu, một người đàn ông mất đi tình cảm chân thành, ruột gan đứt từng khúc.

Biệt thự ngày thường ấm áp nay một mảnh vắng lặng, bên ngoài bông tuyết vẫn đang rơi, chỉ là từ tuyết nhỏ biến thành tuyết lớn. Ba ngày nay tuyết rơi không ngừng, tựa như đang vì người nào đó mà buồn thương.

Lâm Bạch tiện tay ném một hộp bánh bích quy cho Trần Á Bình hai mắt sưng đỏ: "Ăn đi."

Sau đó lại lấy chút đồ ăn chia cho Vương Ổn Ổn và Khâu Sơ Tuyết ngồi ở trêи ghế sô pha yên lặng chảy nước mắt. Ngày đó, sau khi Vân Hoán trở về không lâu, Trần Á Bình cũng theo sát tới, tiếp đó là Vương Ổn Ổn mang theo một nữ sinh khác cũng nối gót đuổi đến.

Đợi Trần Á Bình đem tiền căn hậu quả sự tình kể xong, ba nữ sinh liền khóc như mưa, mà hốc mắt mấy người Lâm Thanh cũng đỏ hồng. Nhưng chuyện đã xảy ra, bọn họ bây giờ cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể ở dưới lầu chờ Vân Hoán và Tần Nhất.

Đỗ Nguyên bóc bánh bích quy ra, đút cho Sở Mặc Hòa vẻ mặt đờ đẫn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Hôm qua Sở Mặc Hòa mới tỉnh lại, nhưng cả người cứ ngơ ngơ ngác ngác, ngây người thẫn thờ. Trong lòng đám người Lâm Bạch nóng nảy sốt ruột, thế nhưng cũng không có cách nào, loại tâm bệnh này chỉ có thể tự mình nghĩ thông.

Giống vậy còn có vị trêи tầng kia.



Sắc mặt Lâm Thanh có chút tái nhợt, kỳ thật không chỉ anh ta, người trong biệt thự sắc mặt đều tái nhợt. Vị trêи lầu kia không ăn không uống, bọn họ cũng đi theo không ăn không uống, chỉ có nữ sinh ăn sơ qua chút đồ.

Lâm Thanh mấp máy cánh môi, xuyên qua cửa sổ nhìn người thanh niên ôn nhuận đang đứng ngoài cửa: "Đại Bạch, anh ta lại tới."

Lâm Bạch lạnh lùng, ôn nhuận trêи mặt toàn bộ thối lui: "Qua một lúc sẽ đi."

Ngoài cửa là Tần Hàn Vũ, ba ngày nay mỗi ngày anh đều sẽ đến đây, không tiến vào cũng không nói gì, chỉ đứng ở đó, giống như tự ngược.

Khóe miệng Lâm Bạch cười khổ, thật ra tự ngược đâu chỉ có một mình Tần Hàn Vũ, vị trêи lầu kia, còn có mấy người bọn họ dưới lầu, ai không tự mình trừng phạt chính mình cơ chứ.

Tuyết lớn rơi xuống trêи đầu, trêи mặt, trêи vai, thế nhưng Tần Hàn Vũ giống như không cảm giác được, anh chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ này, không một tiếng động, tựa như một pho tượng phật.

Trong phòng, Sở Sở đau đớn co lại thành một cục, hỏa diễm trêи người cô ta đã biến mất, nhưng da thịt trắng nõn thì bị đốt cháy vàng. Chỉ có điều cô ta vẫn chưa chết được, không phải không nghĩ tới tự sát, mà đám người Lâm Bạch đã sớm nghĩ đến điều này, lấy giẻ lấp kín miệng cô ta lại, hai tay hai chân thì bị trói chặt, ngay cả dị năng của mình cô ta cũng không sử dụng được.

Sở Sở muốn khống chế đám người Vân Hoán, nhưng thật ra cô ta căn bản không khống chế nổi mấy người họ, lực ý chí của Vân Hoán cường đại cỡ nào cô ta đã từng được chứng kiến qua, thế nhưng lần này lực tự chủ cường đại đó cũng không chống cự nổi khi cô ta đốt cháy dị năng của mình.

Vì để khống chế đám người Vân Hoán, Sở Sở tiêu hao dị năng của mình vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, từ nay về sau cô ta sẽ không còn sở hữu dị năng nữa, chỉ là một người bình thường yếu ớt.