Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 314: Chết




Tần Kiều Kiều hoảng sợ hét lên một tiếng, lăn một vòng né tránh mưa tên.

Tần Nhất nhấc bước, đôi chân thon dài thẳng tắp từng bước một tới gần Tần Kiều Kiều, xinh đẹp mê người, thế nhưng đôi mắt phượng âm u như nước tù đọng lại khiến người ta run sợ.

"Giết mày." Tần Nhất sải bước chân, dọc theo đường đi như có vô số đóa hoa Bỉ Ngạn nở rộ.

Tần Hàn Vũ tiến lên bắt lấy hai tay Tần Nhất túm ra đằng sau lưng, không cho cô tiếp tục phóng thích dị năng. Không phải anh muốn giúp đỡ Tần Kiều Kiều, mà là anh lo lắng cho Tần Nhất, dù sao trong căn cứ không cho phép trắng trợn giết người. Nếu như Tần Kiều Kiều chết trêи tay Tần Nhất, Tần Nhất sẽ bị đội bảo vệ trật tự của căn cứ bắt giam.

Sức lực của Tần Hàn Vũ rất lớn, dù Tần Nhất có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra khỏi gọng kìm của anh. Tần Hàn Vũ khẽ thở dài một tiếng, với dáng vẻ hiện tại của Tần Nhất, rõ ràng là đã nhập ma. Nói cách khác, chính là chìm vào thế giới riêng của mình.

"Bảo Bảo, về nhà cùng anh trai, được không?" Tần Hàn Vũ yêu thương sờ lên mặt Tần Nhất, dịu dàng thay cô lau đi vết máu ở khóe miệng, thanh âm của anh ôn nhu mang theo mê hoặc.

Đối với người đang đắm chìm trong thế giới của mình, ôn nhu là vũ khí tốt nhất. Đương nhiên, Tần Hàn Vũ cũng chỉ là muốn mang Tần Nhất về nhà.

Tôn Chỉ Lan không dám thở mạnh, trái tim của bà lên xuống lợi hại, biết mình bị Tần Kiều Kiều dắt mũi, làm hại con gái ruột của mình biến thành bộ dạng này. Tôn Chỉ Lan thiếu chút thì ngất đi, thế nhưng bà cưỡng ép tỉnh táo mình, bà phải nhìn Tần Nhất, phải trông nom con gái của mình.

Quần chúng ăn dưa xung quanh vẫn vây quanh xem màn kịch cẩu huyết, không thể không nói, cho dù là tận thế, tinh thần bát quái của mọi người vĩnh viễn bất hủ. Một truyền mười, mười truyền trăm, xung quanh tụ tập càng ngày càng nhiều người.

Tần Nhất không tránh thoát khỏi Tần Hàn Vũ, ánh mắt càng trở nên tĩnh mịch, mặt đất bỗng nhiên từng tấc từng tấc một biến thành băng, Tần Hàn Vũ ôm Tần Nhất né tránh.



"Bảo Bảo." Tần Hàn Vũ tóm chặt lấy tay Tần Nhất, còn chưa nói hết một câu, Tần Kiều Kiều không biết ở chỗ nào lao đến, dao găm lóe lên hàn quang, đâm thẳng về phía trái tim Tần Nhất.

Tần Hàn Vũ căn bản không phản ứng kịp, trực tiếp muốn dùng cơ thể của mình chắn một đao đang đâm tới cho Tần Nhất. Thế nhưng hoàn toàn không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm kia cắm vào trái tim Tần Nhất.

"Bảo Bảo." Tần Hàn Vũ đỡ lấy Tần Nhất, phát ra tiếng gào thét. Anh nhìn con dao găm cắm trước ngực Tần Nhất, không biết phải làm sao. Trong mắt phượng thâm thúy là sự thống khổ, anh bối rối muốn cầm máu cho Tần Nhất, thế nhưng làm thế nào cũng không ngăn được máu chảy.

Hô hấp của thiếu niên từ từ yếu dần, Tôn Chỉ Lan phát ra một tiếng hét thê lương: "Con của tôi, con của tôi."

Bà lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, chỉ thấy con gái mình nằm trong vũng máu, mắt phượng khép lại.

Tôn Chỉ Lan đẩy Tần Hàn Vũ ra, tự mình ôm lấy Tần Nhất, hai tay che trước ngực Tần Nhất, nước mắt ngăn không được tràn ra. Bà la lên, như là thú mẹ lâm vào tuyệt cảnh: "Mau cứu con tôi, mau cứu lấy con tôi."

Người xung quanh không hề động, không phải không muốn cứu, mà là người sáng suốt một chút đều biết, thiếu niên này sợ rằng không cứu được. Con dao găm cắm sâu như vậy, khẳng định phải chết là không thể nghi ngờ.

"Đừng, đừng rời bỏ mẹ, con ngoan, đừng mà. Mẹ còn chưa kịp yêu thương con, còn chưa ôm qua con, con đừng rời bỏ mẹ mà." Tôn Chỉ Lan ngồi sụp xuống đất, tóc tai bù xù, không có một chút bộ dáng của một trong tứ đại mỹ nhân Kinh Đô. Thế nhưng giờ phút này bà hoàn toàn không quan tâm, bởi vì bây giờ bà chỉ là một người mẹ sắp mất đi con gái của mình.

Tôn Chỉ Lan bỗng nhiên đưa tay lên đánh vào miệng mình: "Là lỗi của mẹ, mẹ không nên nghe Tần Kiều Kiều, mẹ không nên không nhận ra con, tất cả đều là lỗi của mẹ... Con ngoan, con mau tỉnh lại đi, chỉ cần con tỉnh lại, cái gì mẹ cũng đều nguyện ý làm."