Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 310: Bảo Bảo




Tần Miễn nhìn thiếu niên trước mắt có ba phần tương tự với mình, mắt phượng thâm thúy phức tạp lại đau lòng, tất cả ngôn ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài: "Bảo Bảo."

Cơ thể Tần Nhất chấn động, quật cường nhìn người Tần gia chạy đến, cô không phải con gái của Tôn Chỉ Lan, không phải!

Trong lòng Tần Hàn Vũ cũng là ngũ vị tạp trần, Bảo Bảo là nhũ danh của em gái lúc còn chưa ra đời bọn anh đặt cho. Khi đó anh năm tuổi, em trai ba tuổi, anh vô cùng mong đợi đứa em gái trong bụng mẹ, mỗi ngày đều muốn nói chuyện với cô. Lúc ấy anh còn từng thề, anh muốn bảo vệ em gái mình cả đời bình an.

Anh cũng không phải không biết những chuyện Tần Kiều Kiều làm ở sau lưng người nhà, chỉ là người Tần gia từ trước đến nay đều bao che khuyết điểm. Cô là em gái của anh, làm cái gì cũng đều là đúng, cho dù không đúng, anh ta cũng cho rằng đó là đúng. Cho nên, anh không nói một lời mà thay cô thu thập tàn cuộc.

Huống chi, Tần Kiều Kiều chẳng qua chỉ là làm chút việc nhỏ, bắt nạt Tần Nhất, cũng không có làm ra chuyện gì quá đáng. Còn đối với Tần Nhất, nhà bọn họ quả thật không hề thích.

Không thích không phải vì người này không ưu tú xuất sắc, mà là vì cô như cây gai chọc vào cổ họng Tần gia. Sự tồn tại của cô không giờ phút nào không nhắc nhở bọn họ, gia đình hạnh phúc của bọn họ có lỗ hổng.

Đối với Tần Miễn và Tần Hàn Vũ về mặt tinh thần có chút bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, đây là chuyện không thể nhịn. Tần Nhất vô tội, thế nhưng bọn họ không vô tội sao? Bởi vì bị mẹ cô tính toán, một gia đình hạnh phúc mỹ mãn suýt chút nữa tan vỡ.

Tôn Chỉ Lan rất hiếu thắng, dù cho có ba đứa nhỏ, cũng rất yêu Tần Miễn, nhưng khi biết được chuyện này, vẫn muốn cùng Tần Miễn ly hôn.

Tiểu tam kia lòng tham không đáy, còn muốn vào ở Tần gia, thậm chí muốn hại chết mẹ anh ta, trở thành Tần phu nhân.



Cho nên anh động thủ, năm anh mười tám tuổi vừa mới thành niên, anh liền tìm người bắt cóc Tần Nhất. Chỉ là không biết tại sao Tần Kiều Kiều cũng bị bắt chung, thế là Tần Nhất may mắn thoát nạn.

Còn có cha anh ta nữa, cha cũng từng cho người làm như vậy, nhưng lần đó thì lại bởi vì Tần Hàn Mạt mà thất bại.

Hiện tại, Tần Hàn Vũ thật lòng cảm ơn ông trời, cảm ơn hai lần đó đều không thành công, cảm ơn vì em gái của anh còn sống.

Đây là một bi kịch, thế nhưng không ai sai cả. Tần Nhất có lỗi sao, không có. Từ nhỏ đã bị ôm đi, trải qua sinh hoạt không phải người. Người Tần gia có lỗi sao, không có. Bởi vì bọn họ căn bản không biết Tần Nhất mới chân chính là người nhà của mình. Bọn họ không thích, chán ghét là tiểu tam đã phá hoại hạnh phúc gia đình bọn họ.

Tần Kiều Kiều nhìn Tần Nhất gần như đã sụp đổ, ác ý tràn đầy dưới đáy mắt, nhưng trêи mặt cô ta bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: "Mẹ, con biết mình không phải con gái của mẹ, con cũng đã nói cho chị, nhưng chị không chịu tin, hay là mẹ đưa tờ giấy kia cho chị nhìn một cái đi."

Hai mắt Tôn Chỉ Lan đẫm lệ nhìn Tần Kiều Kiều, trong lòng nói không ra tư vị gì. Dù sao cũng là đứa nhỏ bản thân yêu thương vài chục năm, bà oán hận không nổi. Thế nhưng bảo tha thứ cho cô, bà cũng làm không được.

Vừa nghĩ tới Tần Kiều Kiều sinh hoạt như là một cô công chúa chân chính, nhưng con gái ruột của bà lại bị người phụ nữ kia ngược đãi, bà làm thế nào cũng không thể tha thứ cho Tần Kiều Kiều, thậm chí không muốn gặp cô ta.

Đàn ông so với phụ nữ thì lúc nào cũng tuyệt tình hơn. Tần Miễn giờ phút này nhìn thấy Tần Kiều Kiều là lòng đầy chán ghét. Ông còn nhớ việc cô ta lét lút giấu đi chứng cứ. Nếu như cô ta biết được sự thật, trước tiên đến nói cho bọn họ, có lẽ Tần Miễn sẽ không chán ghét cô ta như thế. Nhưng rõ ràng cô ta cố tình giấu diếm, không muốn nói cho bọn họ.

Tuy Tôn Chỉ Lan không muốn để ý tới Tần Kiều Kiều, nhưng lời cô ta nói bà vẫn nghe vào tai. Bà nghĩ Tần Nhất không nhận bà, khẳng định là không tin lời bọn họ nói.