Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 308: Sống Không Bằng Chết




Sở Sở biết mình chạy không thoát, cô ta oán hận Tần Nhất, đồng thời cũng không tự chủ được hận cả Vân Hoán. Rõ ràng cô ta tốt như vậy, so kia tiện nhân kia còn tốt hơn gấp mười gấp trăm lần, tại sao anh lại không nhìn thấy được?

Hừ, cô ta có sắp chết thì cô ta cũng sẽ không để anh tốt hơn mình.

Sở Sở biết hiện tại điểm nhạy cảm không thể đụng tới nhất của Vân Hoán là Tần Nhất, cô ta liền liều mạng đụng tới nơi đó. Trái tim của cô ta đã chồng chất vết thương, cô ta cũng muốn Vân Hoán nếm thử tư vị giống vậy.

Trần Á Bình nhìn dáng vẻ có phần điên điên khùng khùng của Sở Sở, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua tia đồng tình, cảm giác yêu mà không có được là đau khổ nhất, thế nhưng người phụ nữ này lại lựa chọn cách làm tồi tệ nhất.

Đôi mắt đào hoa của Vân Hoán híp lại nguy hiểm, đầu ngón tay trắng nõn ngưng tụ ra hỏa cầu, gương mặt tuấn lãng dưới ánh lửa lại có mấy phần tà mị, như tiên như ma, Sở Sở nhìn mà không khỏi ngây dại.

Tiện tay ném hỏa cầu lên người Sở Sở, ngọn lửa nóng bỏng trong nháy mắt nhen nhóm, Sở Sở ăn đau lăn lộn kêu to, muốn dập tắt lửa trêи người, nhưng lửa hình như có linh tính, mặc kệ cô ta làm thế nào cũng đều không dập tắt được.

Sở Sở trong hoảng hốt tựa hồ nghe đến Vân Hoán cái kia như cũ dễ nghe gấp thanh âm: "Muốn chết, tôi sẽ không thuận theo ý của cô, để ý kỹ cô ta, tôi muốn cô ta sống không bằng chết."

Vân Hoán vội vàng ra ngoài với Trần Á Bình, trong biệt thự nháy mắt chỉ còn mấy người Lâm Bạch. Sở Mặc Hòa hôn mê được Đỗ Nguyên ôm vào trong ngực, Lâm Bạch ưu nhã đứng dậy, nhìn Sở Sở bị lửa cháy bừng bừng đốt bỏng, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn: "Sở Sở, tiếp tục sống thật tốt nha."

Sở Sở cười to, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, lửa thiêu đốt làn da cô ta, đốt rụi tóc và lông mày, thế nhưng cô ta làm thế nào cũng không chết được. Cô ta biết, đây mới chỉ là vừa mới bắt đầu, về sau cô ta sẽ càng thảm hại hơn.

Người đàn ông kia, người đàn ông cô ta yêu gần mười năm, anh lãnh khốc vô tình, không phải cô ta đã sớm biết sao? Sống không bằng chết...ha ha ha.

Ngọn lửa nóng bỏng, chôn vùi một đời đáng thương hại của cô ta.



Bên kia, Tần Nhất không biết bản thân đã đi bao lâu mới dừng lại, máu ở phần bụng đã sớm ngừng chảy đông lại. Trêи đường phố tốp năm tốp ba người đi qua bên cạnh cô, nhưng không một ai dừng lại, nhiều nhất chỉ nhìn cô một cái, kinh ngạc thán phục dung mạo của thiếu niên.

Áo len trắng như tuyết bị nhuộm đỏ, thế nhưng người xung quanh cũng không ai dám lại gần, sợ sẽ chuốc thêm phiền toái cho bản thân.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tần Nhất lạnh lẽo nhìn Tần Kiều Kiều đột nhiên nhảy ra chặn đường trước mắt, cô lãnh đạm nói: "Tránh ra."

Tâm tình Tần Nhất bây giờ rất tồi tệ, nhưng trong căn cứ có quy định rõ ràng là không được giết người. Tuy rằng trong căn cứ mỗi ngày đều có người chết, nhưng đây đều là lén tiến hành ở sau lưng, tất cả mọi người đều mở một con mắt nhắm một con mắt, ngay cả Căn cứ trưởng cũng thế.

Chỉ cần không phải quang minh chính đại giết người là được.

Bây giờ đang ở ngoài đường, Tần Nhất không thể không thu hồi sát ý bạo ngược trong lòng mình lại. Cho dù cô mạnh như thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng một mình đối phó với cả quân đội.

Tần Kiều Kiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất, đáy mắt hiện lên ghen ghét điên cuồng. Lúc trước cô ta không liên hệ Tần Nhất và tiểu tiện nhân kia với nhau, hiện tại nhìn kỹ, quả nhiên thiếu niên trước mắt phong thái yểu điệu thanh nhã, có ba phần tương tự với Tần Hàn Vũ, nhất là đôi mắt phượng, quả thực như một khuôn đúc ra, nói không phải người một nhà ai cũng không tin.

Tần Kiều Kiều từ nhỏ đã biết Tần Nhất lớn lên ưu nhìn hơn cô ta, cho nên cô ta để Tần Nhất nuôi tóc mái dài che khuất gương mặt, thế nhưng tiểu tiện nhân này từ lúc nào thì trở nên xinh đẹp như vậy?

Tần Kiều Kiều nâng cằm, cắn răng nghiến lợi nhìn Tần Nhất: "Mày quả nhiên chính là tiểu tiện nhân kia, hiện tại mày rất đắc ý đúng không?"

Tần Nhất không ngờ tới Tần Kiều Kiều cũng biết thân phận của mình, nhưng ngẫm lại cũng không kỳ quái, dù sao Sở Sở cũng đã biết. Thế nhưng cô không hiểu tại sao lại như vậy, rõ ràng cô ngụy trang rất tốt, trước đó một chút hoài nghi đều không có, tại sao chỉ qua ba tháng, tất cả mọi chuyện đều bị lộ?

Rốt cuộc vấn đề xảy ra ở chỗ nào?