Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 303: Công Tử Trở Về




Vân Hoán cuối cùng cũng xác định được tâm ý của mình, thế nhưng biểu cảm của đám người Lâm Bạch lại là vẻ mặt gặp quỷ. Lão đại đây là bị làm sao, sẽ không phải là không chịu được đả kϊƈɦ chứ?

Chỉ có Sở Sở trong lòng có loại dự cảm không tốt, ôn nhu dưới đáy mắt Vân Hoán khiến cô ta có chút hoảng.

Đang căng thẳng, cửa đột nhiên mở ra, thiếu niên tóc đen nhẹ bay, mắt phượng sáng rực, mặt mày mỉm cười như vẽ, cậu không cần nói lời nào, chỉ đứng đó thôi đã là một bức họa đẹp chói mắt nhất.

Thanh âm chỉ độc thuộc về thiếu niên vang lên: "Hoán ca, tôi trở về rồi."

Bên trong đôi mắt xếch của Sở Sở hiện lên sát ý, tiện nhân này vậy mà thật sự không chết, lại còn dám mò về.

Sở Sở theo bản năng nhìn về phía Vân Hoán, đợi Vân Hoán nổi giận, thế nhưng cô ta lại trông thấy cưng chiều và ái mộ trong mắt Vân Hoán. Trong lòng cô ta nhảy dựng, chẳng lẽ, chẳng lẽ Vân Hoán thích tiểu tiện nhân này?

Không không, không thể, Vân Hoán là của cô ta, tiểu ác ma trong lòng Sở Sở gào thét.

Đôi mắt lạnh lẽo, Sở Sở âm thầm dùng sức, đôi mắt đào hoa đen láy thâm thúy của Vân Hoán bỗng nhiên trở nên vô hồn đờ đẫn, mấy người Lâm Bạch cũng thế.

Sở Sở cắn răng, cười lạnh với Tần Nhất: "Cô còn dám trở về, cô lừa gạt chúng tôi, cô căn bản là nữ sinh, là con gái riêng của Tần gia, chúng tôi đều đã biết."

Trong lòng Tần Nhất chấn động, cô không nghĩ tới đám người Vân Hoán đã biết. Cô biết Vân Hoán chán ghét nữ sinh, cho nên đã nghĩ tìm một cơ hội thích hợp thẳng thắn nói với anh, thế nhưng tại sao cô mới biến mất ba tháng, đám người Vân Hoán đều đã biết?

Suy nghĩ của Tần Nhất bay tán loạn, Vân Hoán sẽ đối với cô ra sao, Tần Nhất nhìn về phía anh, nhưng đụng vào lại là một đôi mắt đào hoa đạm mạc xa cách: "Hoán ca, anh nghe tôi giải thích..."



"Không cần nói." Thanh âm Vân Hoán lạnh lùng, giống như gió rét trong ngày đông, lạnh lẽo thấu xương: "Tôi không muốn nghe một tên lừa đảo giải thích."

Đầu óc Tần Nhất có chút hỗn loạn, cho nên cô hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt có chút ngốc trệ không bình thường của Vân Hoán. Tần Nhất lại nhìn về phía đám người Lâm Bạch, bọn họ đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô.

Tần Nhất bước nhanh tới chỗ Vân Hoán, muốn kéo cánh tay anh, Sở Sở lập tức vươn tay ngăn cản Tần Nhất: "Cô còn mặt mũi ở lại đây, không thấy chúng tôi đều không chào đón cô sao? Nếu cô còn không đi, cẩn thận lão Đại giết cô."

Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất cau lại, mắt phượng lạnh lùng như có vô số hoa tuyết bên trong: "Không muốn chết thì tránh ra."

Thấy Sở Sở vẫn còn ngăn cản, Tần Nhất trực tiếp ngưng ra băng đao đâm Sở Sở, cô đã sớm muốn giải quyết người phụ nữ này rồi.

Lưỡi đao còn chưa đâm tới, Tần Nhất đột nhiên dừng bước, mắt phượng kinh ngạc, bàn tay trắng nõn che bụng. Nơi đó, máu đỏ tươi đã rất nhanh nhuộm đỏ áo len màu trắng. Trắng và đỏ, làm cho mắt Tần Nhất đau nhói, cũng khiến lòng cô đau đớn như kim châm.

Ngày mùa đông cô mặc rất dày, thế nhưng lưỡi đao hiện ra ánh lửa kia lại đâm sâu vào bụng cô, thiêu đốt vết thương của cô, có thể thấy được người kia ra tay tàn nhẫn cỡ nào.

Cánh môi đỏ tươi của Tần Nhất dần dần tái nhợt, giống như đóa hoa đang từ từ lụi tàn, bên trong đôi mắt tràn đầy thống khổ, cô có chút không dám tin nhìn người thanh niên tuấn mỹ vô song trước mắt.

Gương mặt anh vẫn góc cạnh rõ ràng như cũ, giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế. Môi mỏng phấn nộn theo thói quen mím chặt, nhưng lãnh ý dưới đáy đôi mắt đào hoa lại làm cho trái tim Tần Nhất nguội lạnh.

"Hoán, Hoán ca, tại sao?"

Vân Hoán lạnh lùng thu hồi hỏa đao ngưng tụ trong tay, đáy mắt lạnh lùng như dao đâm vào tim Tần Nhất, cánh môi xinh đẹp lại phun ra lời vô tình: "Cô, không được động vào cô ấy, cô ấy là người của tôi."