Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 273: Sẽ Không Yêu Ai




Vân Hoán đau lòng vuốt ve mặt Tần Nhất: "Có thuốc không?"

Anh đột nhiên cảm thấy một bình rượu đế là trừng phạt quá nhẹ.

Tần Nhất lắc đầu, mắt phượng cười yếu ớt: "Không cần, một tuần sau tự nhiên sẽ biến mất thôi, Hoán ca không cần lo lắng."

Tần Nhất và Vân Hoán lần lượt rời giường, Tần Nhất vào phòng vệ sinh soi gương, thiếu niên trong gương khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, chỉ là trêи mặt tràn đầy nốt đỏ, làm hủy cả gương mặt đẹp trai ngời ngời.

"Nữ nhân ngu xuẩn." Thanh âm Tiểu Lam chợt vang lên, mang theo chút do dự.

Tần Nhất sờ sờ mái tóc ngắn mới, tay nghề của Vân Hoán quả thật không tệ, cô thật không nghĩ tới anh vậy mà còn có thể cắt tóc, hơn nữa kỹ thuật còn rất tốt.

"Làm sao vậy, đói bụng sao? Đúng rồi, bây giờ mày đang ở đâu?" Tần Nhất dùng hai tay vốc nước lên rửa mặt, từng giọt nước hôn nhẹ lên gương mặt tuyệt mỹ rồi từ từ lăn xuống, mỹ thiếu niên tươi sốt liền ra lò.

Tối hôm qua Tần Nhất bị chuốc say, hoàn toàn không biết tiểu gia hỏa này ở nơi nào.

"Ta đang ở trêи ghế sô pha ngoài phòng, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi, ngươi sẽ yêu thích người khác sao?" Giọng nói của Tiểu Lam có chút mất tự nhiên.

Tần Nhất nghe vậy nhíu mày, mở cửa đi ra ngoài, liếc mắt liền trông thấy một viên tròn tròn béo mập mặt mày xoắn xuýt nằm nhoài trêи ghế sa lon.

Tần Nhất tiện tay xách Tiểu Lam lên, mắt phượng xinh đẹp chống lại mắt hạt đậu, đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cái đầu nhỏ của Tiểu Lam, buồn cười nói: "Mày biết cái gì là yêu sao, hay là mày đã coi trọng tiểu mỹ nữ nhà ai rồi."

Trong mắt Tần Nhất, vật nhỏ này chỉ giống một đứa bé, làm sao có thể hiểu được thứ khó hiểu như tình yêu. Hoặc là cô đã lý giải sai ý của nó, yêu mà vật nhỏ này nói tới không phải là loại yêu kia?

Tiểu Lam không phục đạp đạp móng vuốt: "Bổn điện hạ có cái gì mà không biết, yêu không phải là giống mẫu hậu và phụ vương sao, mỗi ngày đều ngủ trong cùng một phòng cùng một cái giường với nhau. Hừ hừ, người nơi này xấu xí như thế, ta mới sẽ không coi trọng ai đâu."



Tần Nhất ôm Tiểu Lam vào trong ngực, một nắm lông xù mập mạp ôm rất dễ chịu: "Vậy mày nói, tại sao đột nhiên lại muốn hỏi vấn đề này."

Tiểu Lam chớp đôi mắt như hạt đậu đen, không phục nhìn Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, là ta hỏi trước, ngươi phải trả lời ta trước."

Tại sao muốn hỏi ư? Có lẽ là vì thấy được một đoạn ký ức không vui giữa Tần Nhất và Trịnh Trọng. Cô bị tổn thương đến thương tích đầy mình...

Tuy rằng người kia so với Trịnh Trọng thì tốt hơn gấp trăm gấp nghìn lần, nhưng Tiểu Lam vẫn lo lắng Tần Nhất sẽ không chịu đựng nổi thêm một lần tổn thương nữa.

Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt, giọng nói thanh lãnh lộ ra kiên định: "Sẽ không, tao sẽ không."

Một đời này, cô sớm đã quyết định một mình đơn độc sống qua ngày. Tình yêu, giống như anh túc, mê người nhưng cũng rất hai người. Một khi rơi vào lưới tình, rất có khả năng sẽ trở nên không còn là chính mình.

Phụ nữ, vĩnh viễn là người yêu một cách điên cuồng, cũng là người dễ dàng bị tổn thương nhất. Không nói người khác, Sở Sở không phải là một ví dụ rất tốt sao? Không nói trước kia cô ta như thế nào, hiện tại, Tần Nhất chỉ nhìn thấy một cô gái vì yêu mà bị điên cuồng.

"À." Thanh âm của Tiểu Lam buồn buồn, nó biết Tần Nhất đã nói như vậy thì nhất định sẽ không dễ dàng động tâm. Nếu đã như vậy, nó tốt nhất vẫn không nên nói cho cô biết chuyện tối hôm qua Vân Hoán hôn trộm cô.

"Mày rốt cuộc làm sao vậy?" Tần Nhất hơi nghi hoặc, mắt phượng híp lại.

Trong lòng Tiểu Lam căng thẳng: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới mẫu hậu và phụ vương, bọn họ thường xuyên nói với ta và ca ca, tương lai gặp được người mình yêu, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, khóc lóc van nài cũng phải bắt được người ta, nếu thực sự không được nữa thì gạo nấu thành cơm cũng được."

Tuy rằng nó không biết gạo nấu thành cơm là ý gì.

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, Phượng vương và Phượng hậu, hai người dậy hư trẻ nhỏ như vậy mà nhìn được à!