Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 247: Chỉ Yêu Vân Hoán




Đỗ Nguyên cũng cười, nhưng khuôn mặt chất phác đột nhiên sững sờ: "Lâm Thanh, anh nói sai rồi, chúng ta không có đủ người, ân nhân không có ở đây."

Tiếng Đỗ Nguyên vừa dứt, cả căn phòng đều lâm vào trầm mặc. Sở Sở hơi nghi hoặc, ân nhân gì? Cô ta không hiểu, rõ ràng vừa rồi mọi người thấy cô ta đều rất vui mừng, làm sao bây giờ đều không nói lời nào?

Vân Hoán liếc mắt nhìn Lâm Thanh một cái, nhưng lại làm Lâm Thanh run rẩy không ngừng. Anh ta khóc không ra nước mắt, hận không thể hô to oan uổng. Còn không phải bầu không khí quá tốt, khiến anh ta nhất thời quên mất Tần Nhất cũng là thành viên trong đội bọn họ.

Anh ta thật sự không phải cố ý mà, anh ta đau lòng Tần Nhất như vậy, làm sao có thể gạt bỏ cậu ra ngoài. Lâm Thanh xém chút nữa muốn ôm lấy chân Vân Hoán thề, cũng may Vân Hoán chỉ nhìn anh ta một cái rồi bỏ qua.

Sở Sở không biết ân nhân trong miệng Đỗ Nguyên là ai, giờ phút này cô ta đang chú ý tới một vấn đề khác. Cô ta và đám người Vân Hoán bọn họ nhận nhau, tại sao Lâm Minh một tia kinh ngạc cũng không có?

Dường như cảm nhận được nghi ngờ của Sở Sở, Tần Hàn Vũ vẫn dáng vẻ công tử văn nhã như cũ, cười ôn hòa, khuôn mặt tuấn lãng như lan: "Mỹ nhân tiêu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, để tôi tự giới thiệu lại một lần nữa, tôi là Tần Hàn Vũ."

Sở Sở chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó đoàng một tiếng nổ tung. Giờ phút này, cô ta đột nhiên muốn khóc. Người cô ta yêu lại là một trong Tứ thiếu Kinh Đô, Tần Tiểu Thiếu. Cô ta cảm thấy mình thật ngu, yêu lâu như vậy, nhưng lại không biết con người thật của anh ta.

Không, không, cô ta không hề yêu anh ta! Cô ta chỉ coi anh ta như là một loại cứu rỗi, cứu rỗi giúp cô ta tiếp tục sống ở nơi dơ bẩn này mà thôi. Cô ta từ đầu đến cuối chỉ yêu Vân Hoán!

Trong lòng nghĩ như vậy, trêи mặt Sở Sở càng tỏ ra lạnh nhạt, từng tia ái mộ dưới đáy mắt cũng dần tản đi.

Cô ta khẽ gật đầu, cao ngạo giống như thiên nga trắng xinh đẹp nhất: "Không nghĩ tới Tần Tiểu Thiếu lại che dấu sâu như vậy, hạnh ngộ."

Tần Hàn Vũ hơi nhướn mày, Sở Sở bây giờ không giống với Sở Sở lúc trước nữa rồi, xem ra quả thật là người có tâm kế.



Sở Sở và Tần Hàn Vũ chào hỏi xong thì dời ánh mắt, cô ta hoàn toàn không sợ Tần Hàn Vũ vạch trần mình. Cô ta rất tự tin, giữa Tần Hàn Vũ và cô ta, đám người Vân Hoán bọn họ nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng cô ta.

Ánh mắt Sở Sở chạm tới Vân Hoán, lập tức trở nên ôn nhu. Lâu như vậy không thấy anh, cô ta phát hiện bản thân mình cực kỳ nhớ thương anh.

Sở Sở tiến lên, trong mắt lộ rõ vẻ xúc động, nhưng giọng nói vẫn lạnh tanh: "Hoán ca, tôi về rồi."

Vân Hoán không ngước mắt nhìn Sở Sở, chỉ thản nhiên nói: "Trở về thì tốt."

Vân Hoán lãnh đạm như vậy, Sở Sở cũng không ngoài ý muốn, cô ta sớm đã thành thói quen với một Vân Hoán lạnh lùng như vậy.

Sở Sở cười nhạt, sau đó lại nhớ tới ân nhân trong miệng Đỗ Nguyên, lên tiếng hỏi Lâm Thanh: "Hồ ly, ân nhân trong miệng A Nguyên là ai vậy?"

Lâm Thanh kiên nhẫn giản lược kể lại một lần những chuyện đã xảy ra mấy tháng qua cho Sở Sở nghe. Lúc này Sở Sở mới hiểu được, trong đội bọn họ có thêm một thành viên mới, tên Tần Nhất.

Sở Sở nhịn xuống buồn phiền cùng oán hận trong lòng, trêи môi bày ra nụ cười ưu nhã: "Hóa ra là thế, không nghĩ tới mấy tháng không gặp, tôi lại có nhiều thêm một người em trai. Không biết có đẹp trai hay không đây, tôi thích người có giá trị nhan sắc cao."

"Đúng rồi, vậy người đâu?" Sở Sở hỏi.

Lâm Thanh đang chuẩn bị mở miệng, Tần Hàn Vũ đột nhiên lên tiếng: "Ồ, đúng là quên nói với cô. Cô biết cô gái tên Kiều Kiều mấy ngày trước tiến vào trại chúng ta chứ, đó chính là Tần Nhất. Mấy người Vân Hoán nói, Tần Nhất nam giả nữ trà trộn vào trại, chính là vì tới cứu cô."

Tần Hàn Vũ nhàn nhạt mở miệng, lại làm cho Sở Sở kinh ngạc toát một thân mồ hôi lạnh. Kiều Kiều kia chính là Tần Nhất? Vẻ mặt Sở Sở đột nhiên có chút tái nhợt. Nếu để cho Hoán ca bọn họ biết là mình giết Tần Nhất, hậu quả kia...