Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 235: Giải Khóa Tác Dụng Mới Của Chất Lỏng




Trong không gian, Tần Nhất lắc lắc chất lỏng bên trong bình thủy tinh, xanh biếc xinh đẹp giống bảo thạch.

Đáng tiếc, chỉ lấy được non nửa bình. Phản ứng của cây hoa mai không chậm, chuyến này cô coi như cũng có thu thập.

Nhưng có không gian ở đây, cô có thể tùy thời ra chém hai nhát lấy chút chất lỏng của tiểu Mai hoa. (Tiểu Mai hoa vẻ mặt khinh bỉ: Ngươi thật sự chỉ lấy một chút thôi sao, hả? Ngươi chính là tên thổ phỉ, thổ phỉ!!!)

Tay trắng mịn quệt chút chất lỏng xanh biếc lên, đưa vào miệng nhỏ nếm thử, ngọt ngọt, mang theo cảm giác thanh mát, rất giống sinh tố đu đủ, ngon ngoài ý muốn.

Mới uống vào không bao lâu, Tần Nhất đã cảm giác được bụng dưới ấm áp, dùng thần thức thử dò xét, Tần Nhất kinh ngạc phát hiện màu sắc hạch dị năng của cô thẫm đi nhiều, điều này đại biểu đẳng cấp dị năng của cô lại tăng mạnh. Mặc dù chút năng lượng này không đủ để cô thăng lên một cấp, nhưng cũng khiến cô tinh tiến không ít.

Đồ tốt phải chia sẻ cùng mọi người, đúng không, tiểu Mai hoa.

Mắt phượng bắn ra tinh quang, cô vốn không định giữ lại tiểu Mai hoa, ai ngờ nó lại đem cho cô kinh hỉ, xem ra cô phải thử thu phục tiểu Mai hoa mới được.

Nếu như không được, lại hủy cũng không muộn.

Loại thực vật biến dị như cây hoa mai đã có được tư tưởng của chính mình. Bản thân bọn chúng không biết phân biệt tốt xấu, nếu như được người tỉ mỉ dẫn đường, cũng sẽ không làm loại chuyện ăn thịt người này.

Nhưng trước khi thu phục nó, cô không ngại thu một chút xíu tiền lãi.

Thế là tiểu Mai hoa phía ngoài cảm thấy hôm nay nó đặc biệt xúi quẩy. Nó không phải chỉ muốn ăn cơm sao, vì cái gì mà đồ ăn này lại không nghe lời như thế? Đã vậy đồ ăn còn thường xuyên biến mất không thấy đâu, rồi lại đột nhiên xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều sẽ đâm nó mấy đao.

Hết lần này tới lần khác nó không thể làm gì đồ ăn thơm ngon. Mỗi lần khi nó muốn nổi giận, đồ ăn giảo hoạt đó lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cmn, đây là gian lận!



Qua mấy lần, tiểu Mai hoa cảm thấy rất uể oải, lá cây xanh biếc cũng ảm đạm không ít. Nó, nó thế mà không đánh lại một cái đồ ăn, thế giới này thật không khoa học!

Ca trực tuần tra hôm nay vừa vặn lại là Đỗ Y và Vương Vĩ. Cho dù là buổi chiều thì thời tiết vẫn có chút rét lạnh. Bầu trời bên trong tận thế thực là tối tăm mờ mịt, khiến cho người ta nhìn thôi đã không xốc lên nổi tinh thần vui vẻ gì.

Dáng vẻ Đỗ Y lưu manh ngậm lấy một cọng cỏ, nhìn bầu trời làm cho con người ta hít thở không thông, nói chuyện phiếm với Vương Vĩ: "Vương Vĩ, mày nhìn bầu trời tối tăm mù mịt này đi, thật sự là rất ngột ngạt. Mày biết không, tên Hứa Ninh kia đã tấn thăng lên công dân cấp bảy rồi, thật là khiến người khác hâm mộ."

Đỗ Y ngoài miệng nói hâm mộ, nhưng dưới đáy mắt lại là sự khinh thường.

Vương Vĩ bình tĩnh nhìn Đỗ Y, tay không ngừng lau sạch con dao găm: "Nếu mày thật sự hâm mộ, vậy bắt chước Hứa Ninh đi ra ngoài nhiều một chút. Trước đấy không phải Minh ca không tìm mày, là chính mày không chịu đi."

Đỗ Y hừ lạnh: "Lão tử mới không muốn làm tú ông." Đỗ Y gã mặc dù hỗn, nhưng gã xưa nay không làm mấy loại này chuyện ** cướp giật, tối đa cũng chỉ là nhận thu phí bảo kê.

Đỗ Y vẫn ngửa cổ nhìn trời, ngay lúc Vương Vĩ cho rằng con hàng này phát bệnh thần kinh, chợt nghe Đỗ Y trầm giọng nói: "Vương Vĩ, mày nói xem, rõ ràng chúng ta biết Thanh Phong trại này không có gì tốt đẹp, vậy vì sao chúng ta còn muốn lưu lại?"

Vương Vĩ dừng lại động tác trong tay, đáy mắt lộ ra mấy phần bất đắc dĩ. Đúng vậy, rõ ràng biết cái trại này rất máu tanh, rất bẩn, thế nhưng vẫn chọn lưu lại. Đây đại khái là thiên tính của con người đi, lừa mình dối người. Mặc dù nơi này không tốt, nhưng chí ít bọn họ còn có thể sống sót.

Đỗ Y đột nhiên đứng lên, đôi mắt lóe sáng: "Vương Vĩ, tao quyết định rồi, lão tử nhất định phải làm ra một chuyện đại sự khiến Minh ca phải lau mắt mà nhìn, như vậy tao liền có thể vượt qua Hứa Ninh rồi."

Vương Vĩ dở khóc dở cười, đúng là một tên đầu gỗ, nghe gió liền cho là mưa: "Thế mày định làm gì?"

"Ách..." Đỗ Y gãi gãi đầu, gã còn chưa có nghĩ đến.

Vương Vĩ đang định chế nhạo con hàng này, đột nhiên một giọng nói chất phác vang lên: "Hai người anh em, chỗ các anh còn thiếu người không, chúng tôi đến xin nương nhờ mọi người."