Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 228: Tập Kích Ban Đêm




Lâm Minh, cũng chính là Tần Hàn Vũ. Khi anh ta nhìn thấy đôi mắt phượng quen thuộc, trái tim đột nhiên mềm nhũn. Nó khiến anh ta nhớ tới em gái mình, đã lâu rồi anh ta chưa gặp con bé, không biết con bé còn nhớ người đại ca này hay không.

Vỗ vỗ vai Tần Nhất, Tần Hàn Vũ chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng: "Đại ca."

Lâm Hải lập tức đồng ý. Chẳng qua là phụ nữ mà thôi, khó có được Minh đệ để bụng tới một người như vậy, mặt ngoài gã cũng không tiện làm phật ý của Minh đệ.

Lâm Hải có chút áy náy nhìn Sở Sở trong ngực, hơi mệt mỏi khoát khoát tay: "Thôi, thôi, lần này coi như xong. Nhưng Minh đệ, sau khi trở về nhất định phải dạy dỗ cô ta thật tốt, có vài người là không được phép động tới."

Tần Hàn Vũ cười nhạt một tiếng: "Đã biết, đại ca."

Tần Hàn Vũ mang theo Tần Nhất rời đi, trước khi đi, Tần Nhất cố ý nhướn mày nhìn Sở Sở một cái. Cảm ứng được ánh mắt tràn ngập cừu hận của Sở Sở nhìn qua, Tần Nhất nhe răng cười một tiếng.

Sau đó, tiêu sái cùng Tần Hàn Vũ rời đi.

Ngoài cửa cách đó không xa, Vệ Liêu khẩn trương đi tới đi lui. Trông thấy Tần Nhất và Tần Hàn Vũ đi ra, tảng đá lớn trong lòng anh ta rốt cuộc được hạ xuống. Anh ta sợ Tần Nhất rơi vào trong tay Sở Sở, dù sao người phụ nữ kia...

Vệ Liêu tiến lên đón, trêи dưới đánh giá Tần Nhất một lượt, thấy cô không bị thương mới yên tâm vỗ vỗ ngực: "Kiều Kiều, may mà em không có việc gì."

Tần Hàn Vũ nhìn thoáng qua thiếu nữ đang cúi đầu, lạnh nhạt nói: "Lần sau quản tốt chính mình, có vài người cô không thể động vào. Muốn ở chỗ này sinh tồn được thì an phận một chút cho tôi."

Tần Hàn Vũ nói xong cũng không quan tâm tới phản ứng của Tần Nhất, trực tiếp rời đi.

Tần Nhất vẫn cúi đầu như cũ, Vệ Liêu bất an xoa xoa tay. Anh ta nghĩ cô gái nhỏ là bị Tần Hàn Vũ nói đến đau lòng, vì thế vụng về an ủi: "Kiều Kiều, em đừng buồn, tính Minh ca chính là như vậy."

Vệ Liêu không nhìn thấy, trong đôi mắt đang cúi thấp đầu của Tần Nhất chợt lóe lên ám quang, khóe miệng như có như không cong lên. Hừ, không thể động? Tần Nhất cô nhất định cứ động đến đấy, làm gì được nhau nào?



Đêm khuya, Tần Nhất nằm trêи giường, nghe bên ngoài có tiếng động như có như không, cánh môi hơi cong lên, mắt phượng tươi đẹp thanh tịnh, xán lạn rạng rỡ như sao trời.

Tới rồi.

Mùi thơm từng tia nhè nhẹ tràn ngập trong không khí, thơm ngọt nhưng lại trí mạng.

"Kẹt" một tiếng, cửa mở, hai bóng người nhanh nhẹn lặng lẽ tiến vào.

Thiếu nữ trêи giường ngủ rất say, trêи khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ là nụ cười ngọt ngào, mỹ khiến cho người nhìn muốn phá hủy nó.

Sở Sở híp híp đôi mắt xếch ẩn tình, ngón tay trắng nõn không nhịn được miêu tả ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ của Tần Nhất, môi anh đào phấn nộn làm gì còn sự tái nhợt như ban ngày(SS): "Thật là đẹp. Vương Diễm, cô nói, cô ta đẹp hay là tôi đẹp?"

Vương Diễm nhìn thoáng qua Tần Nhất, không thể không nói, thiếu nữ này giống như vật cưng của Thượng Đế, hoàn mỹ đến cực điểm, da thịt trắng hơn tuyết, xinh đẹp vô song, dung mạo tuyệt sắc, hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Luôn cảm thấy cô thích hợp với tất cả hình dung từ tốt đẹp, vừa mềm mại vừa thanh lệ.

"Đương nhiên cô nương là đẹp nhất." Vương Diễm tự nhiên không dám đem lời thật nói ra, phụ nữ, đối với dung mạo của mình luôn luôn quan tâm nhất.

"À." Sở Sở khẽ ra một tiếng, cũng không biết là tin thật hay tin giả, tay cô ta du tẩu trêи mặt Tần Nhất, băng lãnh như rắn, làm cho người ta run rẩy.

"Cô nương, chúng ta vẫn nên hành động nhanh một chút, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Lâm Minh, dị năng của anh ta không thấp, nếu như phát hiện chúng ta coi như xong." Vương Diễm khuyên nhủ.

Sở Sở thu tay, lông mày cau lại, không vui nói: "Sợ cái gì, tôi cũng không tin vì một người phụ nữ mà anh ta thật sự cùng tôi đối nghịch."