Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 220: Minh Ca




Lệ Lệ mặc dù đang cười, thế nhưng dưới đáy mắt lại nhanh chóng lướt qua một tia ghen tỵ và oán hận.

Lâm Hải sao lại không nhìn ra, gã lạnh lùng bóp lấy cằm Lệ Lệ, đôi con ngươi u ám giống như nhìn thấu tâm Lệ Lệ: "Mặc dù tôi sủng cô, nhưng cô tốt nhất là an phận một chút, có vài người cô không được phép động."

Sau đó hất mạnh tay, không thèm quay đầu lại rời đi.

Cằm của Lệ Lệ đỏ lên ngã nhoài người xuống giường, trêи khuôn mặt xinh đẹp là một mảnh dữ tợn. Cô ta đỏ mắt, không ngừng xé rách ga giường dưới thân, trong thanh âm mang theo oán độc: "Sở Sở, con tiện nhân..."

Lâm Hải rời khỏi phòng của Lệ Lệ, trong mắt là một mảnh hờ hững, bước chân không ngừng đi tới Ngu uyển. Tuy nói là uyển, kỳ thật cũng chỉ là một gian phòng làm ra từ đất, nhưng so với gian kia của Lệ Lệ thì lớn hơn không ít.

Lâm Hải không gõ cửa mà đi thẳng vào, khi trông thấy Sở Sở đang ngủ say trêи giường, vẻ mặt Lâm Hải ôn hòa hơn rất nhiều.

Gã vội vội vàng cởi quần áo của mình, sau đó chui vào trong chăn của mỹ nhân. Sở Sở vừa mới nhắm mắt đã bị làm tỉnh.

Trong trại vẫn chưa mở lại điện, nhưng ánh nến nhàn nhạt trong phòng vẫn chiếu sáng được ngũ quan của Sở Sở, là một đại mỹ nhân băng lãnh.

Lông mày tinh tế, mắt phượng xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, lại phối hợp với hơi thở băng lãnh quanh người, càng có năng lực gợi nên ɖu͙ƈ vọng chinh phục của đàn ông.

Nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô, con ngươi Sở Sở có chút lạnh. Trêи người gã còn có mùi vị vừa mới làʍ ȶìиɦ xong, khiến cho Sở Sở nhịn không được nhíu mày, có chút chán ghét cùng buồn nôn: "Sao lại tới đây, đêm nay không phải trại chủ ở chỗ Lệ Lệ à?"

Mặc dù buồn nôn, nhưng trêи mặt Sở Sở vẫn bình thản không gợn sóng, giọng nói dễ nghe mang theo sự lạnh nhạt cự người ngoài ngàn dặm, nhưng lại làm cho trái tim Lâm Hải không ngừng nhảy lên.

Gã vội vàng lột quần áo của Sở Sở, xoay người đè lên, miệng lưỡi dán sát vào Sở Sở, hàm hàm hồ hồ nói: "Nhớ em, lại tới."



Sở Sở cười lạnh trong lòng, nhưng trêи mặt vẫn thuận theo ôm lấy eo Lâm Hải, tùy ý người đàn ông làm chuyện buồn nôn ghê tởm nhất trêи người mình.

Ban đêm vô cùng lạnh, nhìn quần áo rách rưới trêи người Tần Nhất, Vệ Liêu có chút thương tiếc cởi áo khoác trêи người đưa cho Tần Nhất: "Kiều Kiều, cho em, đừng để bị đông lạnh."

Tần Nhất nhìn thoáng qua Vệ Liêu, bên trong mắt phượng so với tinh quang còn sáng hơn mang theo từng tia ý vị thâm trường. Vệ Liêu nhìn mà có hơi sững sờ, đợi khi anh ta muốn nhìn kỹ lại thì chỉ phát hiện sự hồn nhiên ngây thơ trong mắt Tần Nhất.

"Cảm ơn ca ca." Giọng mềm mềm nhu nhu, mang theo chút tính khí trẻ con.

Vệ Liêu bật cười, vừa rồi nhất định là anh ta nhìn nhầm.

Tần Nhất đi theo sau hai người bảy quặt tám rẽ, không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng thấy được một bức tường đất thật dày, ở cửa ra vào tường đất có hai người đang đứng gác.

Vừa trông thấy ba người bọn họ, hai người đứng gác đi đến. Trong đó có một tên dáng vẻ lưu manh, đáy mắt nhìn Hứa Ninh tràn đầy ghen ghét: "Yô, đây không phải Hứa Ninh ư? Minh ca lại cho mày đi làm chuyện tốt gì vậy, nói ra cho tao nghe chút xem nào."

Hứa Ninh liếc mắt nhìn tên lưu manh Đỗ Y, cũng nhìn thấy rõ sự ghen ghét trong mắt Đỗ Y: "Haizz, có thể có chuyện tốt gì chứ, Minh ca đối xử với tất cả mọi người đều giống nhau, làm sao đến trong miệng mày lại là Minh ca thiên vị tao đây."

Hứa Ninh mặc dù nói như vậy, nhưng đắc ý rõ ràng dưới đáy mắt chỉ có đứa mù mới không nhìn ra. Đỗ Y tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tay nắm chặt của đấm.

Gã và Hứa Ninh đều là công dân cấp tám, nhưng không biết Hứa Ninh giẫm phải vận cứt chó gì, thế mà lọt vào mắt Minh ca, hiện tại ngay cả những công dân cấp năm cấp sáu cũng phải nhường bộ Hứa Ninh một hai.

Con ngươi đen nhánh của Tần Nhất chuyển động, cô lại nghe được thêm một tin tức quan trọng khác. Minh ca, đó là ai? Cô có thể nhận ra những người này rất cung kính với người được gọi là Minh ca.