Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 210: Thôn Trang




Xe chạy một ngày đường mới tới thôn trang nhỏ ở thành phố W mà Trương Tuệ nói tới.

Nhóm người Tần Nhất xuống xe, thôn nhỏ im ắng giống như không có bóng người, ngay cả Zombie cũng đều không thấy bóng dáng. Nhưng Tần Nhất biết, nơi này có người may mắn còn sống.

Dị năng tinh thần của cô không thể dùng nhưng còn có Tiểu Lam, Tiểu Lam nói cho cô biết nơi này có người, ngay ở phía trước.

Mắt phượng của Tần Nhất hơi nheo, lẳng lặng ôm lấy Tiểu Lam. Có thể khống chế Zombie, đời trước cô cũng từng gặp qua, đây cũng là một loại dị năng. Tần Nhất nhớ lúc ấy người kia có thể khống chế mười con Zombie, thế nhưng về sau lại có thể khống chế trêи trăm con Zombie.

Loại dị năng này không thể nghi ngờ là rất đáng sợ.

Tần Nhất không biết đám người bắt Sở Sở kia hiện tại có thể khống chế bao nhiêu con Zombie...

Vai bị người vỗ nhẹ, Tần Nhất quay đầu nhìn, hóa ra là Vân Hoán: "Hoán ca, thế nào?"

Vân Hoán lắc đầu, tóc đen bị gió thổi khẽ bay: "Không có gì, dị năng của em tại sao lại đột nhiên khôi phục?"

Vân Hoán vốn định ở trêи đường đi sẽ hỏi thăm Tần Nhất một chút, ai ngờ lại bị Trần Triệt kéo đi. Nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Tần Nhất, Vân Hoán có chút nghi ngờ.

Tần Nhất cười nhạt: "Tôi cũng không biết, đại khái là do mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, năng lực khôi phục của cơ thể tôi cũng mạnh hơn người khác."

Vân Hoán nhẹ gật đầu, không biết là tin thật hay là không tin.

"Hoán ca." Tần Nhất dừng một chút: "Bên trong thôn có người, ở ngay căn nhà lớn nhất phía trước."

"Cái gì có người?" Tần Nhất vừa dứt lời, Trần Triệt lười biếng duỗi eo, xán tới.

Tần Nhất nhíu mày, bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách với Trần Triệt, con ngươi thản nhiên khẽ đảo: "Không có gì, Triệt gia nghe nhầm rồi." Nói xong, Tần Nhất đi về phía đám người Lâm Thanh.



"Ha ha." Trần Triệt khẽ cắn môi, buồn cười nói: "Tiểu tử này còn giận gia ư, thật sự là hẹp hòi. Gia còn chưa đi tìm cậu ta tính sổ, cậu ta ngược lại còn ghi thù, nhưng..."

Trần Triệt quăng cho Vân Hoán một ánh mắt: "A Hoán, làm sao gia nhìn tiểu tử này càng ngày càng giống cậu nhỉ." (tính tình)

Vẻ mặt Vân Hoán thản nhiên, nhưng bên trong đôi mắt đào hoa lãnh đạm lại lấm tấm ý cười: "Em ấy là em trai tôi, đương nhiên giống tôi. Cũng đúng, tôi quên Triệt gia là lão út trong nhà, không thể thể nghiệm được cảm giác này."

Vân Hoán nói xong cũng không nhìn Trần Triệt, nâng đôi chân dài hướng về phía thiếu niên đang ôm một viên tròn tròn màu xanh đi tới, lưu lại Trần Triệt mặt đầy hắc tuyến cắn răng nghiến lợi.

"Hoán ca, chúng ta có cần đi gặp đám người may mắn sống sót kia một chút không, hẳn là bọn họ sẽ biết điều gì đó." Tần Nhất thấy Vân Hoán tới liền đề nghị.

Vân Hoán sờ đầu Tần Nhất: "Không vội, trước thu xếp ổn thỏa mọi thứ một chút đã, thương thế của em tôi còn có phần không yên tâm. Ăn cơm trước, sau khi ăn xong lại bàn hành động kế tiếp."

Có lẽ ngay từ đầu dáng vẻ thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng của Tần Nhất đã khắc sâu vào trong đầu đám người Vân Hoán, cho nên mặc dù hiện tại đồ ăn ở tận thế có phần túng thiếu thì bọn họ vẫn một ngày ba bữa như cũ, một bữa cũng không được quên.

Trong lòng Tần Nhất ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười yếu ớt: "Được."

Sau khi ăn xong, Vân Hoán phân công nhiệm vụ. Anh, Tần Nhất và Trần Triệt đi thăm dò tình huống xung quanh, số còn dư ở lại nơi này.

Bóng đêm dần buông xuống, ban đêm ở tận thế càng lạnh lợi hại hơn ban ngày. Vân Hoán phủ thêm áo choàng có mũ cho Tần Nhất, đạp lên bóng đêm, ba người im lặng xuất phát.

Căn cứ đã mắc lại mạng lưới điện nhưng nơi này vẫn chưa có, dựa vào thị lực nhạy bén, ba người đi đến căn nhà của đám người may mắn sống sót.

Trần Triệt có chút nhàm chán ngáp một cái, nhìn cánh cửa bị khóa, tà mị cười một tiếng. Lật tay, trong nháy mắt lấy ra một cái chìa khóa, sau đó dễ dàng mở cửa.

"Tiểu gia hỏa, thế nào, gia lợi hại không?" Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tần Nhất, Trần Triệt không nhịn được xán lại gần, lặng lẽ thổi khí bên tai Tần Nhất.