Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 149: Dò Xét




Qua nhiều năm, Trịnh Trọng lại đột nhiên đến thành phố Z, phách lối theo đuổi Tần Kiều Kiều.

Trần Triệt chết là bước ngoặt trong vận mệnh của Tần gia, con ngươi Tần Nhất đảo một vòng, trong mắt lộ ra tia sáng hiểu rõ.

Nếu như cô đoán không sai, người sau lưng Tần gia chính là Trần Triệt, con cháu của Trần gia. Sau khi Trần Triệt chết, Trần gia và Tần gia trở mặt, ngày tháng sau đó Tần gia trôi qua rất chật vật.

Xem ra việc cô sống lại đã thay đổi một ít chuyện. Lúc trước Trần Triệt không có tới căn cứ Z, hiện tại anh ta đã tới, cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu.

Thu liễm tâm tư, Tần Nhất cười nói với Vân Hoán: "Hoán ca, tôi không sao, khó có được hôm chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, chúng ta xuống dưới ăn cơm đi. Còn về phần Tần Kiều Kiều và Trịnh Trọng, tôi sẽ tự mình giải quyết."

Coi như Trịnh Trọng và Vân Hoán quen biết, thậm chí là bạn bè thì cô cũng sẽ không bỏ qua cho tên cặn bã đó.

Vân Hoán chỉ coi giải quyết của Tần Nhất là giáo huấn một trận nên anh cũng không phản đối. Anh sớm đã nhìn Trịnh Trọng đến ngứa mắt, nếu không phải Trần Triệt một mực ngăn cản anh, anh đã sớm ra tay.

"Ừ, chúng ta đi xuống đi, A Triệt có mang theo lễ vật tặng em."

Trần Triệt ngồi trêи ghế sô pha có chút khó có thể yên tâm, việc hôm nay đã làm cho Tần Nhất chịu ủy khuất, hơn nữa nhìn Lâm Bạch bưng ra một bàn đồ ăn sắc hương vị đều đủ và một nồi lẩu được làm rất công phu, Triệt gia luôn luôn độc tôn lần thứ nhất cảm giác có chút áy náy.

Bàn đồ ăn này nhìn là biết đối phương rất dụng tâm nấu nướng, nhiều đồ ăn như vậy, cũng không biết là tốn mấy ngày lương thực của bọn A Hoán.

Trần Triệt nhíu lông mày, lần đầu tiên cảm thấy có chút khó làm.

Cho nên khi Vân Hoán và Tần Nhất xuống tới, Trần Triệt một bụng lời muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng lúc này anh ta mới phát hiện, thiếu niên trước mắt lớn lên thật đúng là con mẹ nó xinh đẹp.

Nhưng khí chất kiên ngạo thanh lãnh quanh thân cũng sẽ không để cho người ta cảm thấy cậu rất nữ tính. Từ khí chất của một người có thể nhìn ra rất nhiều thứ, thiếu niên này, không đơn giản.



Thế nhưng lại là một tiểu tử rất thú vị, khó trách A Hoán đối với cậu ta tốt như vậy.

Vân Hoán cúi đầu, giữa hai đầu lông mày là sự cưng chiều và ôn nhu, khóe miệng cũng cong lên một vòng cung yếu ớt, khuôn mặt vân đạm phong khinh rốt cuộc đã có cảm xúc khác, vô cùng sinh động.

"Triệt gia, Tứ thiếu của Kinh Đô, Đại thiếu gia Trần gia, em gọi anh ấy Trần Triệt là được." Vân Hoán giới thiệu.

Tần Nhất nhíu nhíu mày, không nghĩ tới Trần Triệt có bối cảnh lớn như thế. Kinh Đô có bốn gia tộc lớn, tương đương có bốn vị thiếu gia. Tứ thiếu cười một tiếng, Kinh Đô phong vân biến.

Nếu Trần Triệt là một trong Tứ thiếu của Kinh Đô, như vậy Vân Hoán chắc hẳn là thiếu gia của Vân gia. Khó trách tự xưng Đế thiếu, Thiếu gia của Đế đô, sợ rằng Vân Hoán là người đứng đầu trong Tứ thiếu.

Thấy Vân Hoán không có tức giận, trong lòng Trần Triệt thở phào nhẹ nhõm. Anh ném cho Vân Hoán một ánh mắt ai oán, sau đó thân thiện nhìn Tần Nhất: "Gọi Trần Triệt cái gì, em là em trai của A Hoán, đương nhiên cũng là em trai của anh, gọi anh Triệt là được rồi."

Tần Nhất lễ phép cười: "Triệt gia."

Mặc dù người ta nói vậy, nhưng Tần Nhất không phải loại người nịnh bợ lấy lòng chèo kéo quan hệ, cô biết Trần Triệt thân thiện với mình như thế, hẳn là nể mặt mũi Vân Hoán, mà điều này cô không cần.

Người đàn ông này còn đáng sợ hơn so với Vân Hoán, dù rằng giờ phút này bên trong đôi mắt anh ta hàm chứa ý cười, thế nhưng Tần Nhất lại cảm nhận được anh ta đang dò xét cô trêи mọi phương diện, ánh mắt sắc bén khiến da đầu cô giật giật như bị kéo căng.

Ra oai phủ đầu sao, Tần Nhất cô cũng sẽ không nhận thua.

Khóe môi Tần Nhất từ đầu đến cuối đều treo ý cười nhàn nhạt, mắt phượng xinh đẹp trong veo thấy đáy, không có bất kỳ chút thay đổi nào, cứ như vậy thẳng tắp va chạm với ánh mắt Trần Triệt.

Trần Triệt thu hồi ánh mắt: "Tiểu gia hỏa này thật sự chả có gì thú vị, làm sao lại cùng một dạng với A Hoán, tuổi còn nhỏ mà cứng nhắc như vậy."