Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 141: Chợ




Đường đi khá nhỏ hẹp, Tần Nhất uống xong sữa bò thì ném hộp giấy vào trong thùng rác trêи đường.

Cô không quá ưa thích hương vị của sữa bò, nhưng đoạn thời gian này cô cao lên có chút nhanh, sợ dinh dưỡng không theo kịp, mỗi ngày Vân Hoán đều muốn cô uống hết một hộp sữa.

Tiểu Lam mơ mơ màng màng làm ổ trong ngực cô, tiểu gia hỏa rất thích ngủ, đến bây giờ còn chưa tỉnh đâu.

Tần Nhất từ trong túi móc ra một viên kẹo dẻo đút cho Tiểu Lam trong ngực.

Mùi kẹo ngọt ngào, dù cho còn đang mơ màng thì Tiểu Lam vẫn một ngụm liền đem kẹo dẻo nuốt xuống.

Tần Nhất chà đạp bộ lông mềm mại của Tiểu Lam, tâm tình không tệ.

Trong khoảng thời gian này Tiểu Lam vẫn luôn ăn tinh hạch, những tinh hạch mà Tần Nhất lấy được toàn bộ đều tiến vào trong bụng tiểu gia hỏa này. Được bồi bổ tốt, cuối cùng tiểu gia hỏa đã có thể phun ra chiêu thứ nhất - băng châm, đương nhiên cơ thể cũng theo đó càng mập lên.

Sở Mặc Hòa ở một bên trơ mắt nhìn Tiểu Lam lười biếng làm ổ trong ngực Tần Nhất, vô cùng đáng thương hỏi: "Nhất Nhất, cho tôi ôm một cái được không?"

Sở Hòa muốn ôm Tiểu Lam cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đáng tiếc Tiểu Lam chính là không nể mặt anh, không chịu cho ôm.

Tần Nhất tiện tay nhét Tiểu Lam vào trong ngực Sở Mặc Hòa, lúc tiểu gia hỏa muốn giãy dụa, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngoan, bữa trưa cho mày thêm một cái đùi gà."

Tiểu Lam còn muốn giãy dụa, buồn cười, nó là Băng Phượng điện hạ vĩ đại, làm sao có thể để cho người khác ôm thân thể tôn quý của nó được, một cái đùi gà cũng không được.

Cùng Tiểu Lam ở chung thời gian dài như vậy, Sở Mặc Hòa cũng biết tiểu gia hỏa thuộc tính ăn hàng, anh sờ lên đầu Tiểu Lam, ôn nhu dụ dỗ nói: "Mày ngoan ngoãn, bữa trưa tao lại cho mày thêm cái đùi gà nữa."



Sau đó, Băng Phượng điện hạ vĩ đại của chúng ta, lập tức yên tĩnh làm ổ trong ngực Sở Mặc Hòa.

Hừ, nhìn ngươi thích bổn điện hạ như thế, vậy bổn điện hạ miễn cưỡng cho ngươi ôm một cái đi.

Vân Hoán yên lặng nhớ kỹ địa hình nơi này, quay đầu liền phát hiện Tần Nhất đang nghiêng đầu ngẩn người. Nghĩ đến công việc ghi nhớ địa hình có chút khô khan, thiếu niên sợ là vô cùng nhàm chán.

Tần Nhất quả thật rất nhàm chán, đời trước cô sống ở chỗ này mười năm, địa hình đường đi ở đây hay bên dưới cô đã sớm quen thuộc như lòng bàn tay. Tại sao lại nói bên dưới? Bởi vì trong căn cứ còn có một số nơi người bình thường không đến tiến vào, ví dụ như phòng thí nghiệm của bác sĩ Lâm.

"Thất Thất." Vân Hoán dừng bước mở miệng nói: "Anh nghe nói ở gần đây có chợ, em và Sở Hòa đi qua xem xem, vừa vặn nhìn một chút có thứ gì hữu ích không."

Chợ này Tần Nhất cũng biết đến, cái gọi là phiên chợ chính là một con đường bày sạp bán hàng, không ít người mang đồ vật mình không cần dùng đến ra bán. Đương nhiên nơi đó không phải dùng tiền mua hàng, mà là lấy lương thực để đổi.

Hiện tại cái chợ này quy mô không lớn, nhưng đến hậu kỳ, phiên chợ thế nhưng trở thành nơi phi thường náo nhiệt, đồ vật ly kỳ cổ quái gì đều có cả, cô thích nhất chính là đi đào bảo vật.

Không gian có thể tự gieo trồng cho nên cô không sợ thiếu lương thực, hiện tại lương thực bên trong cũng đang chất thành núi. Nhưng cô vẫn muốn đi nhìn xem, mặc dù trước đó cô góp nhặt rất nhiều vật dụng, nhưng có rất nhiều thứ đều là đồ dùng một lần, sử dụng hết liền không còn, vẫn là càng nhiều càng tốt.

Cô còn nghĩ chờ mấy ngày nữa, đợi sau khi bọn họ sắp xếp mọi thứ yên ổn xong sẽ tiếp nhận một vài nhiệm vụ, thuận tiện ra ngoài tìm thêm vật tư. Bọn họ cũng không thể một mực không ra ngoài, như thế sẽ khiến người khác hoài nghi.

"Được, nhưng tôi còn muốn dẫn Ổn Ổn cùng đi chung." Bọn họ ra cửa, Vương Ổn Ổn ở nhà trông nhà. Tần Nhất muốn dẫn cô ấy đi ra ngoài chơi một chút, nói không chừng sẽ có đồ vật mà cô ấy muốn.

"Ừ." Mấy tháng này ở chung, anh thấy con người cô gái này không tệ, Thất Thất làm bạn với cô ấy, anh cũng không cần lo lắng.

Tần Nhất và Sở Mặc Hòa quay về nhà gọi Vương Ổn Ổn cùng đi chợ phiên.