Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 133: Ba Tháng Sau




Sáng sớm, khởi đầu của hi vọng. Nhưng sáng sớm tại tận thế vẫn như cũ, một mảnh xám xịt đầy tro bụi, khiến cho người ta không cảm nhận được ánh nắng, không cảm giác được hi vọng.

Tần Nhất im lặng nhìn Vương Ổn Ổn trầm mặc quỳ trêи mặt đất, cô thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Vương Ổn Ổn.

Cô biết cô ấy rất bi thương, thế nhưng lại không biết làm sao để an ủi cô ấy.

"Tôi biết bà ấy đã sớm không muốn tiếp tục sống nữa. Lúc ba ba ra đi, bà đã không muốn sống rồi. Cái chết đối với bà mà nói, chính là sự giải thoát."

Đôi mắt Vương Ổn Ổn đã khóc sưng đỏ, thanh âm có chút khàn khàn.

"Tần Nhất, tôi có thể tự mình đi thành phố Z, sẽ không theo làm phiền mọi người đâu."

Cô biết, tiểu đội của Tần Nhất không chứa chấp cô được. Vì cô cùng bọn họ không phải cùng một loại người. Mẹ của cô tính kế nam thần, nhưng cô lại không mang thêm tới phiền phức cho nam thần.

Tần Nhất nhàn nhạt lên tiếng: "Không có việc gì, tôi đã đáp ứng dì Vương thì sẽ không mặc kệ cô."

Mặc dù cô rất ghét người khác tính kế cô, nhưng bây giờ Vương Ổn Ổn chỉ có một thân một mình, cô không thể nào bỏ lại cô ấy một mình được.

Vương Ổn Ổn không nói gì, cô hướng phần mộ của Vương Cầm dập đầu ba cái, nhìn nơi mẹ cô yên nghỉ lần cuối cùng rồi mới theo Tần Nhất trở về.

Bọn Vân Hoán đã sớm thu thập xong, đang ở trong phòng khách chờ Tần Nhất.

Vương Ổn Ổn giật giật môi, miễn cưỡng cười, nói: "Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho mọi người rồi. Tôi sẽ không đi theo mọi người đâu, các anh cứ yên tâm."

Tần Nhất nhíu lại lông mày, cô biết bọn Lâm Thanh không thích có người xa lạ gia nhập vào tiểu đội, ngay cả lúc trước khi cô có thể gia nhập với bọn họ, cô cũng có chút ngoài ý muốn.

Ngay tại lúc Tần Nhất chuẩn bị mở miệng đưa ra quyết định, Vân Hoán đi tới, đưa ba lô của Tần Nhất cho Vương Ổn Ổn: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, chuẩn bị xuất phát rồi."



Tần Nhất ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn Vân Hoán.

Vân Hoán xoa đầu cô: "Mẹ cô ấy đỡ thay em một dao là thật, chúng ta nên đưa cô ấy đến thành phố Z, dù sao cũng tiện đường. Đi thôi, chúng ta còn phải lên đường sớm."

Mặc dù Vương Cầm tính toán Tần Nhất khiến anh rất khó chịu, thế nhưng bà quả thực đã vì em trai anh mà cản một dao. Vì điểm này, anh vẫn sẽ đưa Vương Ổn Ổn tới thành phố Z, càng không cần phải nói, anh có thể cảm giác được Thất Thất đối xử với nữ sinh tên Vương Ổn Ổn này có chút khác biệt, dường như trong sự quan tâm còn xen lẫn chút áy náy.

Tần Nhất không nghĩ tới Vân Hoán thế mà lại đáp ứng để cho Vương Ổn Ổn đồng hành, cô đều đã làm xong chuẩn bị cho tình huống kém nhất.

Vân Hoán nhàn nhạt liếc Tần Nhất một cái: "Đừng nghĩ những chuyện không đâu, đã gia nhập đội Vân Hoán thì mãi mãi đều là người của đội, nếu dám tùy ý rời đi, xem anh thu thập em như thế nào."

Khi Tần Nhất trông thấy ánh mắt hiểu rõ ý định của cô của Vân Hoán, nhịn không được sờ sờ cánh mũi, năng lực quan sát thật mạnh.

Vương Ổn Ổn cũng không ngờ tới thế mà bọn họ lại đồng ý dẫn cô theo, cô vô cùng cảm kϊƈɦ, nước mắt không kìm được lại rơm rớm hốc mắt, trong lòng ấm áp: "Cảm ơn, cảm ơn các anh, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho mọi người đâu, tôi đảm bảo đấy."

Vân Hoán gật đầu, không nói thêm lời nào nữa. Anh duỗi tay kéo thiếu niên lại gần, nhéo một cái lên khuôn mặt bóng loáng, chân dài duỗi ra, dẫn đầu dắt Tần Nhất lên xe.

Lâm Bạch cười thân thiện với Vương Ổn Ổn, sau đó cùng bọn Lâm Thanh lên xe. Vương Ổn Ổn âm thầm động viên bản thân cố lên, cô sẽ không tạo ra phiền phức cho nam thần.

Ba tháng sau, một chiếc Land Rover màu đen không quá nổi bật dừng lại ở giáp ranh thành phố Z. Không ít người dừng lại ghé mắt nhìn, xem ra lại có người may mắn sống sót tới, không biết là người bình thường hay là dị năng giả.

Cửa xe mở ra, một người thanh niên mặc áo khoác màu đen bước xuống xe, mặt trắng nõn, mắt hồ ly mê người, bên môi nở nụ cười như gió xuân ấm áp, từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho người ta có thiện cảm.

Người xuống xe chính là Lâm Thanh.

Lâm Thanh quét một vòng xung quanh, sau đó đi đến trước mặt người cách anh ta gần nhất, lễ phép hỏi: "Chào chú, chúng cháu từ thành phố S tới, nghe nói thành phố Z thiết lập căn cứ, thế là cả bọn cùng tìm tới, xin hỏi là nơi này sao?"