Chương 78: Tiến Vào Mê Linh (2)
Quách Ngữ dẫn theo hai dị năng giả hệ hỏa và hệ mộc cấp một, băng băng đi về phía cây dừa biến dị. Bàn tay trắng nõn vung lên. Cây cối hai bên dạt sang, nhường ra một lối đi nhỏ hẹp.
Ba người mang theo tâm trạng vừa tò mò, vừa háo hức đi về phía trước. Trong miệng A Ngưu lập đi lập lại mỗi một từ: “dừa” “dừa”. Nhưng đến lúc khi nhìn thấy “cây dừa” thật sự thì cả ba người lại bị dọa cho kinh hãi. A Ngưu nhìn gốc thật vật “vĩ đại” trước mặt, nuốt nước bọt thốt lên:
“Móa. Đây gọi là cây dừa?”
“Mẹ nó. Thủ lĩnh hố chúng ta rồi. Á… Tiểu Ngữ. Có việc cứ nói. Không cần động thủ.”
“Tiểu Phương. Còn nói xấu Hùng Ca. C·hết!”
“Tiểu Ngữ cô cô. Tôi chỉ nói đùa một chút. Không cần xem như thật.”
“Tốt. Tha cho cậu” - Ngự tỉ Quách Ngữ thu lại bộ dáng hung thần ác sát, cười hắc hắc. Dây mây biến dị sau lưng cô nhóc cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng vui vẻ của Tiểu Ngữ nên thò ra khỏi ba lô, trong gió đong đưa.
Tiểu Phương: “Sao giờ? Có cần hái dừa nữa không?”
A Ngưu: “Hái. Nhất định phải hái. Thủ lĩnh giao nhiệm vụ, có là núi đao biển lửa cũng phải nhảy. Tôi còn muốn thăng cấp làm đệ tử nội môn.”
“Căn cứ chính sẽ chào mừng cậu. Cố lên!”
Quách Ngữ đối với tham vọng được dọn vào căn cứ chính của A Ngưu rất ủng hộ.
...
Kha Hùng, Trần Tiểu An và Tề Lâm đi theo mấy người Quách Ngữ rồi tách ra giữa chừng. Mục tiêu của bọn họ không phải là gốc dừa biến dị mà là dòng suối cách vị trí cây dừa gần một cây số. Mặc dù suối nông nhưng nước chảy rất xiếc. Trong lòng suối còn có vô số những tảng đá màu đen láng bóng, khúc xạ ít tia sáng mặt trời.
Kha Hùng chỉ vào tảng đá gần nhất trước mặt, có chút gian xảo, nói với Tề Lâm.
“Nhìn thấy không? Có cảm tưởng gì?”
“Tất cả các tảng đá ở đây đều có chung hình dạng, tất không bình thường.”
Kha Hùng cười cười. Đầu ngón tay bắn ra một tia sáng tím. Lôi điện bay đến, tiến nhập vào trong hòn đá ở giữa dòng suối. Thanh âm xèo xèo và mùi protein cháy khét nhanh chóng bốc lên.
“Móa. Thứ quái vậy gì đây?”
“Cua dừa biến dị. Nghe nói chưa?”
Tề Lâm ngộ ra: “Thứ này không thể ăn. Hèn gì, đàn chim sẻ biến thái đó bỏ qua”
“Nhưng bọn chúng có Long Đằng Thảo.”
Kha Hùng nói xong thì mở ra Kim Tốc dưới chân. Thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt liền xuất hiện tại chỗ con cua khổng lồ vừa bị “điện táng”. Lúc hắn quay lại, trên tay cầm theo một nhánh thực vật đỏ rực toàn thân ướt át dài gần nửa mét.
Hai mắt Tề Lâm trợn tròn, phun ra một câu chửi tục.
“Con mẹ nó. Thật sự là Long Đằng Thảo?”
Dứt lời, Tề Lâm lập tức xông lên. Hai cánh tay bắt chéo rồi mạnh mẽ vung ra. Vô số mũi tên bằng kia loại xuất hiện rồi vọt tới đám cua biến dị đang mọp người nằm trong lòng suối.
Nhưng Tề Lâm quá khinh thường sức chiến đấu của lũ cua biến dị này rồi.
Đám Cua Dừa sau khi biến dị thì lớp giáp xác cứng tựa sắt thép. Mũi tên kim loại bắn vào mai ngoài của nó, phát ra một tiếng keng thật lớn rồi rơi xuống
Trước sự kinh ngạc của Trần Tiểu An và hai người đàn ông có thể xem là tuyệt đỉnh cao thủ. Tất cả các tảng đá trong lòng suối cùng lúc phát sinh dị động.
Nước suối cuộn trào, sôi sục. Bọt nước bắn lên cao hơn cả mét, hất tung tóe vào bờ cỏ hai bên.
Từng tảng đá màu đen lần lượt trở mình. Những cái đầu thò ra khỏi lớp giáp xác, đôi mắt to như hai quả bóng trồi lên mặt nước. Đôi càng lớn vung ra.
Cua dừa trong lòng suối “biến hình” rất nhanh. Chân dài nhổm lên. Cơ thể nhấc cao, để lộ ra một đoạn thực vật biến dị đỏ rực kí sinh dưới bụng. Cả đàn hành động cùng một lúc mang tới hiệu ứng như phim khoa học viễn tưởng.
Mọi người biết Long Đằng Thảo hình thành bằng cách này đều cảm thấy rất bất ngờ.
Trần Tiểu An dùng dị năng hệ thủy để khống chế bọt nước bắn về phía mình. Mắt đẹp mở to.
“Nếu không thể ép chúng đứng yên thì rất khó lấy được Long Đằng Thảo.”
Kha Hùng chỉ vào một điểm vàng nhạt to bằng đầu ngón tay trên đỉnh đầu của đàn cua, nói với Tề Lâm: “Tấn công vị trí đó. Thì cơ thể của nó sẽ bất động”
“Ân”
Tề Lâm đáp lại một tiếng rồi lần nữa vung dị năng xông lên. Thân ảnh cao ngất của hắn đứng trước đàn cua đang hùng hổ tràn lên bờ lại tỏ ra vô cùng nhỏ bé, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Tề Lâm vốn có biệt danh là “Gã điên”. Thủ đoạn của hắn chỉ có thể hình dung bằng hai cụm từ “Điên cuồng” và “Liều mạng”.
Lợi dụng vào tốc độ và kinh nghiệm thực chiến phong phú của bản thân. Tề Lâm xuyên qua khe hở do đám cua tạo ra. Hắn giẫm lên các thanh kim loại, bay l·ên đ·ỉnh đầu lũ cua. Từ trên cao, hắn xuất ra một cây đinh dài cả thước, ghim mạnh xuống vị trí được Kha Hùng chỉ điểm.
Cua dừa bị tập kích bất ngờ. Những cái càng lớn loạn xạ khua lên. Vì chúng bò lên bờ cùng một lúc nên không tránh khỏi v·a c·hạm với nhau. Không ít con lật nhào, không ít con bị cắt mất chân bởi đồng loại bên cạnh.
Tề Lâm cũng gặp phải vô số khó khăn. Mấy lần hắn rơi vào tình trạng nguy hiểm đến sinh mạng đều là Kha Hùng ra tay cứu lại.
Kha Hùng bực bội hét lên với hắn.
“Đồ điên. Cẩn thận một chút cho lão tử.”
“Không thể. Lũ cua quá đông. Nếu cậu thấy phiền tự mình động.”
“Tôi sợ không khống chế được dị năng thì làm tổn hại tới Long đằng thảo. Cậu vẫn nên vất vả thì hơn.”
“Móa. Đứng nói chuyện không đau lưng. Cậu giỏi!”
Tề Lâm nói câu này bằng thái độ đầy châm chọc.
Kha Hùng cảm thấy thật oan uổng. Hắn nói thật mà không ai tin. Biết sao giờ. Chỉ trách bản thân hắn thăng cấp quá nhanh nên Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi trở nên phi thường lợi hại.
Trần Tiểu An đối với Kha Hùng cực kì hiểu rõ:
“Hùng ca. Người của Hùng Thiên căn cứ còn chưa biết anh tự luyến đến trình độ này. Tém tém bớt đi.”
Kha Hùng: “...”
Bị bà xã đại nhân chê bai, lòng tự trọng của đàn ông vô cùng tổn hại. Kha Hùng xụ mặt, dặn dò mỹ nhân một tiếng rồi mở ra Kim Tốc, Kim Thủ xông về phía đàn cua.
Chân của hắn đạp lên mai của đám cua dừa. Ngón tay màu vàng thay thế cho mũi tên kim loại, mỗi lần nhấn sâu vào điểm nhỏ màu vàng trên đầu con cua liền khiến con vật bất động.
Tốc độ nhanh đến biến thái của Kha Hùng khiến Tề Lâm tức đến nghiến rợi nghiến răng.
Đàn cua đầu tiên tràn lên bờ nhanh chóng được giải quyết. Kha Hùng và Tề Lâm chia ra hai bên trái phải tiến về đầu và cuối của con suối. Trần Tiểu An thu thập Long Đằng Thảo bên dưới bụng của cua dừa bị hóa thành tượng trên bờ.
Tùy theo thể trọng của mấy con cua mà kích thước của mỗi nhánh Long đằng thảo không giống nhau.
Long đằng thảo kí sinh bên dưới bụng của cua dừa, hấp thu máu huyết của chúng nên mới có sắc màu đỏ rực.
Kha Hùng và Tề Lâm “điểm huyệt” xong cua biến dị thì cũng bắt đầu thu hoạch Long Đằng Thảo.
Một giờ sau. Trên bờ suối.
Tề Lâm nhìn nhánh thực vật to như một đầu rắn bị hắn nắm trên tay, cảm xúc phức tạp cực kì.
“Mới mấy tháng mà kích thước của thứ đồ chơi này đã tăng trưởng gấp trăm lần. Mạt Thế quả nhiên đáng sợ”.
Kha Hùng tự mình dùng một đoạn Long Đằng Thảo. Sau đó nói với Tề Lâm và Trần Tiểu An.
“Thứ này nhiều tạp chất. Dược lực mạnh. Không thích hợp cho dị năng giả sử dụng trực tiếp.”
“Nếu điều chế đám Long Đằng Thảo này thành thuốc viên dạng con nhộng. Chúng ta không chỉ tự mình sử dụng mà còn có thể bán thành phẩm ra ngoài.”
“Ý tưởng không tồi. Lần tới ghé căn cứ của Phạm Sáng, mọi người nhớ nhắc tôi.”
Kha Hùng đã quyết định âm Phạm Sáng thêm một bút. Ai ngờ, Tề Lâm lại khiến hắn thất vọng.
“Căn cứ quân sự thành phố E không có nhân sự thích hợp. Phải đến căn cứ thủ đô. Nghe đâu. Tập đoàn Đỗ thị có đầu tư cơ sở nghiên cứu, sản xuất thuốc viên con nhộng.”
“Căn cứ thủ đô? Tập đoàn Đỗ Thị?” – Kha Hùng giọng nói có chút cao lên.
....... to be continued .....