Chương 43: Phi Ma Cánh
Không gian Phật Ngọc.
Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua.
Kha Hùng ngất tại bồn ngâm thủy dược. Cả người bốc lên khói trắng, giác quan bị phong kín, mạch gồ ghề, thất khiếu xuất ra từng dòng máu có sắc thẫm dị thường.
Cơ thể của hắn dần dần chìm xuống.
Kim Linh chứng kiến một màn này bị dọa sợ. Chủ nhân của nó dù xấu xa nhưng cũng không nên bị c·hết ngạt. Tai họa phải sống ngàn năm.
Cũng may, đang lúc vật nhỏ gấp đến độ tự ăn đuôi thì Kha Hùng tỉnh lại. Hắn trồi ra khỏi bồn, cả người chật vật ngã ra đất rồi theo đà lăn tới mí nước.
“Móa.... quỷ”
Nhìn hình ảnh phản chiếu từ lòng suối, người nào đó liền bị sặc.
Kha Hùng dùng sức vốc nước suối lên rửa mặt. Hắn lật người lại, ngửa đầu ngắm bầu trời cả bốn mùa đều trong vắt, hô hấp dần điều chỉnh. Sau đó, hắn tự vạch một đầu ngón tay.
Da bị rách, một loại dịch thể màu vàng ẩn chứa kim quang xuất hiện.
“Ha ha…. Cuối cùng lão tử cũng luyện thành kim huyết. Từ nay cơ thể bách độc bất xâm... A… Khốn nạn – Kim Linh, mày lại hút máu của lão tử. Buông mau”
Kim Linh lợi dụng lúc Kha Hùng đắc ý nhất, nhào tới, ghim chặt mấy cái răng nhỏ xíu vào vết rách trên đầu ngón tay chủ nhân. Dù cho Kha Hùng có la hét cỡ nào thì nó vẫn say mê hút lấy hút để Kim Huyết mà hắn vừa tu luyện được.
Kha Hùng tức giận đến nghiếng răng. Hắn nhìn con giun màu vàng treo lủng lẳng dưới đầu ngón tay với cái cổ nhỏ xíu nhấp nhô, phát ra thanh âm “ực ực”.
“Không nhả ra? Muốn nếm trải cảm giác bị lôi điện màu tím đốt thành tro bụi?”
Bị Kha Hùng đe dọa, Kim Linh không dám tiếp tục làm càn. Nó tiếc nuối buông tha cho đầu ngón tay của Kha Hùng rồi cuộn người thành một chiếc vòng. Tiểu Kim Linh ăn no, giả c·hết.
Kha Hình bất đắc dĩ nhìn vật trang sức mười phần sinh động trên cổ tay. Cười nhạo.
“Heo nhát gan”
Kim Linh: “...” Vì phúc lợi dài lâu, ta nhịn!
Kha Hùng không tiếp tục chú ý tới thú sủng ngạo kiều nhà mình mà dời mắt đến vị trí v·ết t·hương trên đầu ngón tay.
Nha, không nhìn thì thôi. Nhìn một cái liền hết hồn. Mười đầu ngón tay của hắn trơn láng, hồng hào. Không nhìn ra nửa điểm thương tổn dù cực nhỏ.
Người nào đó quá thích ý với những thay đổi thần kì của cơ thể, ngoác miệng cười lớn. Tử Kiếp Diệt Hồn Lôi cũng vô ý được phóng ra ngoài.
Kim Linh ngẩng ngơ nhìn con tử long màu tím lập lòe lôi điện xuất hiện trước mặt mình. Kinh hỉ, kinh hãi đan xen.
Gương mặt yêu nghiệt của Kha Hùng cũng thộn ra, nhất thời mất đi cảm xúc.
Lát sau
“Móa. Dị năng lại thăng lên tới cấp 4. Mạt thế này, lão tử quyết định đi ngang. Hắc hắc....”
Tử long được tạo ra từ dị năng của Kha Hùng nên cũng chung mạch đập và suy nghĩ với hắn. Kha Hùng vui vẻ. Tử Long cũng tung tăng nhảy nhót, trêu ghẹo cho Kim Linh dù đang còn sợ hãi nhưng cũng nhốn nháo theo.
Kha Hùng đùa nghịch hai con rồng nhỏ một hồi thì bắt đầu khám phá phần không gian vừa mới được thăng cấp, nới rộng.
So với những lần trước, hắn luyện thành Kim Huyết, diện tích không gian mở rộng ra thêm rất nhiều.
“Dư chỗ trồng cây ăn quả và lương thực”
Kha Hùng quan sát khắp nơi một hồi thì đi về phía tòa nhà bằng đá. Tầng một và tầng hai chật kín với đủ thứ vật tư. Vất vả lắm hắn mới nhìn thấy cầu thang dẫn lên lầu ba đã lâu trông đợi.
Diện tích căn phòng trên lầu ba khá rộng. Chủ yếu do cả căn phòng chỉ có một cái bục đá tại vị trí trung tâm.
Trên bục đá đặt một vật thể cao gần hai mét, được phủ một tấm vải màu đen. Dưới chân vật thể này là một hộp gỗ mun. Trong hộp gỗ đặt một quyển trục mỏng bằng da thú. Hắn mở ra xem.
“Phi Ma Cánh được tạo thành từ cánh của thần long thượng cổ. Chỉ người có Kim huyết mới đủ khả năng dung nạp…”
Kha Hùng cẩn thận đọc từng chữ, từng câu trong quyển trục. Nội tâm chấn động cực kì. Chưa bao giờ mà hắn có cảm giác vận mệnh bị người khác sắp đặt mãnh liệt như lúc này.
Trong đầu của Kha Hùng tái hiện hình ảnh kiếp trước kiếp này. Mỗi một bước phát triển, mỗi một kì ngộ đều như có bàn tay trong vô hình sắp xếp: Phật Ngọc Không Gian - Nam Sơn Tự - Tuệ Viễn Đại Sư - Kim Thân Hỗn Độn Quyết ...Nếu nói không liên quan, không có sự sắp xếp sẵn, hắn tự c·hặt đ·ầu xuống làm banh đá chơi.
Kha Hùng nghĩ nát óc vẫn không thông suốt được toàn bộ vấn đề. Hắn lắc lắc đầu, bỏ qua. Lân la đến cạnh bên thứ đồ vật được che phủ bằng vải đen, cầm lấy một góc mảnh vải, kéo mạnh.
Một luồng hắc quang đột ngột xuất hiện, chiếu thẳng vào con ngươi khiến Kha Hùng theo bản năng nhắm tịt mắt lại.
Lần nữa mở mắt, Kha Hùng há hốc mồm kinh ngạc. Nhìn đôi cánh rồng đầy uy nghi đang phát ra hơi thở hồng hoang viễn cổ, hắn vô thức thốt lên.
“Oh my god”
Đôi cánh rồng thật sự rất đẹp. Nó mang đến cho người đối diện cảm giác áp bách từ tận sâu trong linh hồn. Mặc dù chỉ là một đôi cánh không có sinh mệnh. Nhưng nó chính là vương giả của bầu trời, là chí tôn cao cao tại thượng.
Kha Hùng mê mẩn nhìn đôi cánh rồng. Hồi lâu sau, hắn mới bắt đầu thực hiện theo hướng dẫn được ghi lại trong trục quyển trục. Tuy nhiên, vận may không mãi đeo bám. Thực hiện Huyết Khế với Phi Ma Cánh, Kha Hùng suýt nữa treo.
Đôi cánh rồng này tồn tại một tia ý thức của viễn cổ thần long. Khi Kha Hùng huyết khế, bị luồng ý thức này điên cuồng công kích. Bên tai của hắn không ngừng vang lên một giọng nói đầy cám dỗ, mê hoặc.
“Giao ra linh hồn cho ta. Ta sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi muốn”
“Cút”
“Không phải ngươi muốn báo thù cho vợ con? Giao ra linh hồn, ta có thể khiến cho kẻ thù của ngươi chịu đủ mọi t·ra t·ấn đến lúc c·hết”
“Cút đi”
Kha Hùng cương quyết nói. Nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn liền xuật hiện một ảo cảnh.
Giữa biển zoombie, một nhóm người đang cật lực chiến đấu. Vũ khí của họ đều là loại AK đã qua cải tạo. Một viên đạn có thể g·iết c·hết đồng thời nhiều đầu quái vật nằm trên đường thẳng nối liền.
Không gian đổ nát bị chìm trong tiếng đạn đinh tai nhức óc và tiếng quái vật gào rú. Máu đen, óc trắng, tàn chi vụn vãi. Từng gương mặt trở nên lem luốt, không nhìn rõ ngũ quan.
Đến khi súng hết đạn, dị năng bắt đầu phóng ra. Đủ thứ màu sắc tập kích về phía đám zoombie. Chốc chốc lại có người hét to. Vết thương dần xuất hiện.
Giữa đám dị năng giả đang điên cuồng chiến đấu có hai thân ảnh mà Kha Hùng vô cùng quen thuộc. Một người trong số đó chính là dị năng giả hệ thủy – Trần Tiểu An – vợ của hắn. Người kia, tay cầm trường súng, đạn bắn ra vô cùng vô tận, chọc đám đàn ông bên cạnh hâm mộ đến ê răng.
Khóe mắt của Hoàng Nhược Hi nhìn vẻ chật vật của đồng đội. Tay của ả cũng bóp cò đến mất tri giác nhưng trong con ngươi vẫn hiện lên vẻ đắc ý phô trương.
Nhìn zoombie kéo tới mỗi lúc một đông, Hoàng Nhược Hi thân làm thủ lĩnh, chỉ có thể ra lệnh rút lui. Trong lúc hỗn loạn, dây chuyền đeo trên cổ của ả văng ra, rơi xuống chân Trần Tiểu An.
Một vòi nước quấn lấy miếng Phật Ngọc kéo lên. Trần Tiểu An nắm nó trong tay. Cô bình tĩnh nói:
“Cái này vốn dĩ là của Hùng Ca”
“Là của tôi. Nó là của tôi.”
Hoàng Nhược Hi sợ hãi như mệnh căn bị người khác nắm. Ả phải lập đi lập lại hai lần.
Trần Tiểu An hoài nghi nhìn ả nhưng sau đó cô vẫn mang Phật Ngọc trả lại.
Hình ảnh thay đổi.
Zoombie tràn đến. Hoàng Nhược Hi nhân lúc mọi người không để ý liền nổ súng về phía Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An đau đớn ngã vào bầy zoombie, lại nhìn thấy h·ung t·hủ b·ắn h·ạ mình dùng giọng nói chỉ hai người nghe được.
“Tôi còn phải cảm ơn Kha Hùng đã tặng miếng ngọc đó cho tôi. Nếu không, tôi cũng không có được dị năng không gian như hiện tại. Còn cô.. tôi chướng mắt lâu rồi. Cô và thứ nghiệt chủng trong bụng mình đều c·hết đi”
Trần Tiểu An không thể tin những gì mình nghe được. Một giây sau, cả người cô đã bị biển zoombie nhấn chìm.
Hoàng Nhược Hi được nhóm trung khuyển trong đội dị năng che chở rời đi. Trong lúc ả tận hưởng sự an ủi của đám đàn ông thì mẹ con Trần Tiểu An lại đang bị zoombie tranh nhau xé xác, ăn tươi nuốt sống. Đến lúc c·hết Trần Tiểu An vẫn theo bản năng che chở đứa con trong bụng.
Kha Hùng nổi điên. Bên tai của hắn là tiếng hét đau đớn và tuyệt vọng của Trần Tiểu An. Nhưng rất nhanh tiếng hét đó cũng biến mất. Cả không gian chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt của lũ quái vật. Một bọc thịt nhỏ được moi ra từ t·hi t·hể người mẹ, nhanh chóng bị cả đám quái vật tranh giành.
“Không.....”
Kha Hùng bất lực gào lên.
................ to be continued ........................