Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Mạt Thế, Boss Muốn Từ Từ Thu Lãi

Chương 34: Căn Cứ Bị Chiếm Đoạt?




Chương 34: Căn Cứ Bị Chiếm Đoạt?

Theo chỉ dẫn của Trần Nhật Tân. Hai chiếc xe nhanh chóng chạy về hướng đông. Càng ra khỏi khu vực trung tâm, zoombie càng ít. Nhóm người Kha Hùng dù không tốt sức cũng phải vào giờ cơm chiều mới đến được Trần Gia Thôn.

Một đường này, sự phấn khởi lúc đầu của Trần Nhật Tân đã ma sát hầu như không còn.

Cơn mưa đêm qua làm cho đường chính trong thôn trở nên lầy lội. Hai chiếc xe thả chậm tốc độ xuyên vào.

Bầu không khí trong Trần Gia Thôn vô cùng quỷ dị.

Phía trước mấy căn nhà ọp ẹp, vài con zoombie lắc lư qua lại. Có lão có ấu, chỉ là không có nam nữ thanh niên.

Dưới gốc tre già, ba đầu zoombie đang tranh nhau gặm cắn một tàn thi. Miệng mồm chúng đầy máu tươi. Mỗi lần cử động lại có thịt vụn rơi xuống.

Trần Nhật Tân mặt mày xanh mét không còn chút máu.

Hai chiếc xe cán qua con tang thi cản lối, chạy về phía cuối thôn. Nơi đó có một ngôi nhà gạch ba gian.

Xe ngừng lại, Trần Nhật Tân lập tức nhào xuống.

“Cha, mẹ. Con đã trở lại. Cha, mẹ!”

Kha Hùng không vội xuống xe mà mở kim nhãn, xuyên qua tường gạch quan sát tình huống bên trong. Môi cong lên, rất nhạt.

Trần Nhật Tân gọi vài lần không thấy đáp lại thì càng thêm sốt ruột. Chân hắn giơ lên, chuẩn bị phá cửa chính thì cửa mở. Trần phụ, Trần mẫu tuổi ngoài năm mươi, mắt đỏ hồng xuất hiện.

Trần mẫu kích động chạy tới, ôm chầm lấy con trai, nước mắt chảy dài.

“Tân nhi. Con đã trở lại....”

“An toàn là tốt rồi” – Trần phụ vỗ vai con, thấp giọng nói.

Trần Nhật Tân trở về. Hai quả tim già tạm nhét trở lại vào lồng ngực.

Trần phụ, Trần mẫu tuổi cao, không có con trai bên cạnh nên cũng chẳng ham náo nhiệt, mừng lễ Giáng Sinh này nọ. Thế nhưng, sau một đêm thức dậy, cả thế giới đều thay đổi.

Cha mẹ Trần Nhật Tân sau khi dùng bữa sáng thì rảo bước vào thôn để tiêu thực như thường lệ. Từ xa xa đã phát hiện ra cảnh tượng khiến huyết áp của họ tụt giảm tại chỗ. Người từng quen trong thôn bị hóa thành quái vật, ăn thịt ngay cả thân nhân, hàng xóm của mình.

Hai ông bà nín thở, chân run rẩy, dắt díu nhau chạy ngược về nhà. Khóa kín toàn bộ cửa kính, cửa sổ, không ngừng chấp tay khấn vái.

Cũng may, nhà bọn họ ở cuối thôn, hàng xóm không có ai. Đám quái vật kinh khủng đó lại bận tiệc tùng thịt tươi, còn chưa đánh hơi mò tới.

Trần Nhật Tân nhìn thấy cha mẹ mạnh khỏe thì gánh nặng trong lòng mới buông xuống. Hắn kéo tay hai người, giới thiệu nhóm của Kha Hùng vừa tiến vào.

“Đây là Hùng ca cùng Tiểu An tỷ. Ân nhân cứu mạng của chúng ta.”

“Cảm ơn cậu”

“Cảm ơn cậu rất nhiều”.



Trần phụ, Trần mẫu đồng thời nói tiếng cảm ơn.

Trần Nhật Tân nhìn Tiểu Bảo Bảo được Trần Tiểu An bế trong lòng, tò mò hỏi:

“Những người còn lại đâu ạ?”

“Họ còn có việc” - Kha Hùng đáp lại.

Trần Nhật Tân gật đầu rồi tranh thủ đi dọn dẹp phòng khách. Trần phụ đón tiếp Kha Hùng. Trần Mẫu dẫn Tiểu An vào nhà trong, thay trang phục, tắm rửa cho Tiểu Bảo Bảo.

Nhà của Trần Nhật Tân rất rộng. Hắn đi học xa, không tiện chăm sóc cha mẹ nên sân sau của nhà có đầu tư một nhà kính trồng rau. Đây là toàn bộ tiền làm thêm và tiền thưởng hắn có được khi đạt quán quân giải điền kinh lần trước.

Bước trên con đường lót gạch đi giữa vườn rau xanh mướt, Kha Hùng âm thầm gật đầu.

“Một tay làm vườn của chú khiến người khác khâm phục”

Trần phụ được khen, trong lòng vui vẻ, không khỏi lại nhắc tới con trai.

“Con cái không ở bên cạnh, chỉ có thể tự tìm niềm vui qua mấy việc nhà nông. Cậu xem, cái nhà kính với hệ thống tưới tiêu này đều do A Tân nhà tôi thiết kế đấy.”

“Đúng là rất giỏi”

“Bên kia là chuồng gà. Đáng tiếc, nó không cho chúng tôi nuôi lợn. Nếu không, giờ này cũng đã có vài đầu thật to”

“Là cậu ấy sợ cha mẹ mệt mỏi”

Một già, một trẻ nói chuyện với nhau vô cùng hòa hợp. Thiện cảm của Kha Hùng đối với Trần Nhật Tân và phu phụ họ Trần cũng theo đó cao hơn.

Hơn một giờ sau. Mấy người Chu Phong, Quách Vũ, Quách Ngữ trở lại. Trang phục trên người đã thay đổi. Không phải quần áo khi ngồi trên xe đến đây.

Chu Phong đi đến bên cạnh Kha Hùng, nhỏ giọng nói:

“Trong thôn không còn người sống. Đã giải quyết phần lớn zoombie”.

Kha Hùng thở dài, đáy mắt thoáng qua thương tiếc. Hắn nói với phu phụ họ Trần:

“Mọi người tranh thủ thu dọn. Sáng sớm chúng ta sẽ rời khỏi đây”

Trần phụ nghe được câu này, cả người lại già đi vài tuổi.

Mẹ Trần nắm lấy tay của lão, an ủi.

“Cả nhà được đoàn tụ đã là vạn hạnh trong bất hạnh. Ông cùng A Tân đi thu dọn. Tôi lại chuẩn bị thêm vài món ăn. Mọi người đều đã đói lắm rồi”

Trần phụ xiêu lòng.



Cơm no rượu say. Một đêm an ổn trôi qua.

Hôm sau.

Sau bữa cơm sáng. Hai chiếc xe chở theo đầy ấp vật tư rời khỏi căn nhà gạch chạy vào Trần Gia Thôn.

Đêm qua, lúc mọi người nghỉ ngơi. Kha Hùng một mình ra ngoài giải quyết nốt số zoombie sót lại, sẵn tiện gom góm vật tư trong thôn, cất vào không gian Phật Ngọc. Vì vậy, số vật tư trên hai xe lúc này đều thuộc về gia đình Trần Nhật Tân.

Chu Phong lại giao con trai cho Quách Ngữ. Trên xe thể thao của hắn lúc này chỉ có thêm một nhà ba người Trần Nhật Tân. Lúc đi ngang một ngôi nhà gạch ngói xanh to lớn giữa thôn. Hắn tò mò hỏi:

“Nhà đó là của ai?”

“Trưởng thôn”

“Bình thường hắn làm người thế nào?”

“Cực phẩm. Sao vậy?” – Trần Nhật Tân cười nhạt. Sau hỏi lại.

“Có lẽ Zoombie xuất phát từ nơi này”

Trần Nhật Tân: “...”

Cha mẹ Trần: “...”

Chu Phong thấy họ nhíu mày, tốt bụng giải thích:

“Đêm qua, bọn họ tổ chức tiệc Giáng sinh. Rất hoành tráng”

“C·hết tiệt”

Trần Nhật Tân thấp giọng mắng một câu, lại nhìn nét đau đớn trên gương mặt của cha mẹ, vội ngập mồm.

Trên chiếc Hummer.

Toàn bộ thực phẩm tươi trên xe đều được Kha Hùng thu hết vào không gian Phật Ngọc, chỉ để lại một ít tượng trưng, đề phòng tình huống phát sinh.

Trần Tiểu An ngồi trên ghế lái phụ, ngoái đầu nhìn Tiểu Bảo Bảo đùa giỡn cùng Quách Ngữ. Lại nghe người nào đó nghiêm túc đề nghị.

“Hay là tụi mình cũng sinh một đứa?”

“Anh đừng đùa” – Trần Tiểu An đỏ mặt quát lại.

Kha Hùng cười cười.

Quách Vũ thần kinh thô, không quan tâm nam nữ chính đang phát cẩu lương, lo lắng hỏi:

“Hùng ca, anh đang bị sốt hả?”

“Ừ. Từ đêm qua đến giờ”



Trần Tiểu An lúc này mới chú ý gương mặt hồng hồng hơi bất thường của Kha Hùng. Tự trách bản thân mình vô tâm vô phế.

“Xin lỗi. Em...”

“Không sao. Còn kiên trì được”

Kha Hùng thản nhiên đáp. Hắn sau khi ra ngoài, lúc trở lại Trần Gia liền bắt đầu phát sốt. Có điều, nhờ sự hỗ trợ của nước suối trong không gian Phật Ngọc nên tình hình được kiểm soát. Hiện tại, nước dùng trên xe của hắn và Chu Phong đều là nước suối lấy từ không gian.

Dù Kha Hùng nói vậy nhưng mấy người Tiểu An vẫn rất lo lắng. Hôm trước, Kha Hùng có nói, người muốn thức tỉnh dị năng, khi phát sốt, có thể sẽ hôn mê.

Kha Hùng hiểu được suy nghĩ của họ.

“Nếu tôi hôn mê. Quách Vũ sẽ lái xe. Mọi người cẩn thận hơn là được”

“Vâng”

Hai chiếc xe lên đường chạy về hướng bắc. Kha Hùng nhìn bản đồ, lựa chọn các tuyến đường vắng vẻ. Dẫu xa nhưng ít đối phó với zoombie, tốc độ vẫn sẽ nhanh hơn.

Xe chạy một giờ. Kha Hùng nhìn thấy một chiếc xe tải dừng lại bên vệ đường. Thành xe rõ ràng in nhãn hiệu của công ty nước giải khác có ga. Hắn có chút hứng thú. Dừng lại xem.

Quách Vũ, Chu Phong cùng Trần Nhật Tân bên kia cũng đi xuống.

Khi bọn họ tới gần, từ dưới gầm xe tải, hai bóng đen xuất hiện, giương bàn tay nhơ nháp, xanh lè, t·ấn c·ông bọn họ.

Quách Vũ cùng Chu Phong mỗi người một đao, giải quyết dứt khoát. Kha Hùng thì vòng lại phía sau, mở kim nhãn, quan sát những thứ bên trong thùng xe.

Hắn vui vẻ nói với mấy người Chu Phong.

“Không chỉ có nước ngọt, còn có cả bia. A Tân, cậu lái được xe tải chứ?”

“Biết rõ” – Trần Nhật Tân tự tin vỗ ngực.

“Tốt. Giao cho cậu”

Kha Hùng rất hài lòng.

Đoàn người tiếp tục hướng căn cứ núi đá vôi chạy tới. Lại qua vài giờ đồng hồ. Kha Hùng hôn mê, được chuyển đến băng ghế sau.

Quách Vũ lái xe. Quách Ngữ ôm Chu Nhất ngồi ghế lái phụ.

Nửa ngày trôi qua. Cuối cùng, đoàn xe cũng đến được mục tiêu.

Nhìn cánh cửa căn cứ Hùng Thiên hoàn toàn đóng kín. Hai bên chốt canh còn có mấy người cầm v·ũ k·hí chĩa thẳng vào mình. Trên trán Chu Phong hiện đầy vạch đen.

Người trên chốt canh lên đạn, chụp lấy loa tay, gào lên:

“Nơi này là của chúng tôi. Không muốn c·hết thì nhanh chóng cút đi”

................to be continued.....................