Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh Mạt Thế, Boss Muốn Từ Từ Thu Lãi

Chương 31: Có Kẻ Muốn Đoạt Xe




Chương 31: Có Kẻ Muốn Đoạt Xe

Chu Phong không những có xe mới, còn được khuyến mãi thêm một tiểu bánh bao. Đời người coi như viên mãn.

Kha Hùng lôi kéo Trần Tiểu An về con Hummer của mình. Hắn chồm người thắt dây an toàn cho mỹ nhân, gương mặt yêu nghiệt phóng to cực đại.

“Thích con nít?”

“Chu Nhất... rất đáng yêu”

“Con của chúng ta còn đáng yêu hơn”

Trần Tiểu An: “...” - Boss Hùng thả thính.... một phát trúng tim.

Nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Trần Tiểu An, Kha Hùng ngả ngớn cười.

“Anh... đừng đùa như vậy”

“ Không phải đùa. Lẽ nào phải móc tim ra em mới thật sự tin.”

Trần Tiểu An: “...” Quỷ mới tin anh.

Trần Tiểu An rối rắm. Kha Hùng thường xuyên nói mấy lời ám chỉ, nhưng suốt một năm nay lại chẳng đụng vào cô. Tối đa cũng chỉ nắm tay, hôn má.... Phi...phi... Mình không phải sắc nữ, lại suy nghĩ những chuyện đói khát gì thế này.

So với Trần Tiểu An, người nào đó còn dằn vặt hơn. Nội công tâm pháp c·hết tiệt. Biết khi mô hắn mới luyện tới tầng 7 để đem người nuốt vào bụng. Phối ngẫu... treo... treo .... treo cái rắm.

Hai chiếc xe rời khỏi quốc lộ, vượt qua một đám zoombie, bắt đầu rẽ vào đường nhỏ. Vòng vèo thêm vài bận. Cuối cùng, dừng lại trước cửa một nhà máy sản xuất các loại nước khoáng đóng chai.

Bởi vì virus tận thế xuất hiện vào lúc nửa đêm. Phần lớn nhà máy, xí nghiệp đều đóng cửa nên số lượng zoombie khu vực này khá ít. Kha Hùng chém nát đầu mấy con zoombie ở gần phòng bảo vệ, dẫn đầu đoàn người một đường thẳng tiên xông vào.

Thu

Thu

Thu

Kha Hùng đi tới đâu thì vung tay c·ướp đoạt tới đó. Bộ dáng tiêu sái làm Chu đại quản gia hâm mộ đau cả trứng. Chu Nhất nằm trong lòng hắn phối hợp thổi ra mấy cái bong bóng, nổ bì bụp.

Mấy ngàn chai nước khoáng loại năm trăm mililít, một lít rưỡi đến năm lít, đều bị Kha Ảnh đế gom hết vào không gian. Còn lại một ít, hắn cố ý không thu.

Kha Hùng: “Người đến sau nếu không có thu hoạch gì, cũng tội”

Đám người Trần Tiểu An: “...” Boss của họ thật vĩ đại.

Đoàn người tìm đến khu văn phòng. Chém hai đầu zoombie. Quách Vũ, Quách Ngữ thu được không ít bánh kẹo, trà, sữa, cà phê hòa tan. Chu Phong tay xách hai chiếc lap top nhãn hiệu Apple. Trần Tiểu An cũng ôm lấy vài thùng giấy in, còn kéo kéo Kha Hùng, chỉ vào cái máy photo đa chức năng bên cạnh.



“Được”

Kha Hùng gật đầu. Dù sao, không gian của hắn cũng không thiếu máy phát điện.

Thu thập ổn thỏa, đoàn người hí hửng quay trở ra. Chu Phong vuốt vuốt mái tóc mềm mại của con trai. Nhìn Kha Hùng, gợi ý.

“Hùng ca. Em không có sữa”

“Thật không có?” - Ánh mắt người nào đó đảo qua đủng quần của Chu quản gia.

“Móa nó. Anh thật biến thái.”

Kha Hùng liếc hắn trắng mắt, ngoài mặt dè bỉu nhưng tay lại thành thật lật bản đồ thành phố E.

“Nơi này”

Kha Hùng chỉ vào một vị trí trên bản đồ. Nhà máy sữa bột trẻ em cách vị trí hiện tại của họ chưa đầy ba mươi ki lô mét. Tính luôn chướng ngại trên đường, trong buổi sáng có thể đến nơi.

Hai chiếc xe xuất phát đến mục tiêu mới. Đường nhỏ ra quốc lộ, zoombie mỗi lúc một đông hơn. Có những đoạn, đoàn người phải xuống xe, chém g·iết zoombie, lại dọn dẹp một hồi mới có thể tiếp tục di chuyển.

Thỉnh thoảng, bọn họ cũng gặp phải vài nhóm người sống sót. Kha Hùng mặt lạnh lái xe vượt qua họ. Sau vài giờ, hai chiếc xe dừng lại trước cửa nhà máy sữa bột trẻ em.

Kha Hùng mở kim nhãn, quan sát một vòng rồi trầm giọng nhắc nhở:

“Cẩn thận một chút. Nơi này, đêm qua có công nhân tăng ca”.

“Ô đệch!” - Chu Phong theo bản năng ôm chặt con trai vào lòng.

Mọi người khóa chặt cửa xe, bước xuống.

Đám zoombie ngửi được mùi thức ăn, dần dần tập trung lại.

Kha Hùng rút đao.

Ánh đao sáng ngời lóe lên. Mấy chiếc đầu lâu đua nhau rụng xuống. Máu đen tràn ra mặt đất.

Phía sau, Chu Phong không biết từ lúc nào đã giao tiểu bảo bảo cho Trần Tiểu An, cùng với hai anh em nhà họ Quách tranh phong chém g·iết. Trang phục không cẩn thận nhanh chóng nhiễm bẩn. Bọn họ nhìn một thân sạch sẽ của đại boss, hâm mộ vô cùng.

Kha Hùng tiếp tục ghét bỏ nhìn đại quản gia của mình:

“Dù máu zoombie cực độc cho trẻ em, cậu đừng nghĩ sẽ luôn có người khác chăm con cho cậu”

Chu Phong: “....” Thương tâm quá! Cùng là trợ lý, sao hắn lại bị phân biệt đối xử thế này.



Zoombie hình thành không lâu, tốc độ khá chậm. Mọi người vừa chém g·iết quái vật vừa di chuyển, dần dần đi vào sâu khu vực bên trong.

Kha Hùng: “Đến kho hàng”

Trần Tiểu An: “Máy móc kia, chúng ta không thu lại hả?”

Kha Hùng: “Nguyên liệu tạo sữa bột tương lai sẽ thay đổi, đám máy móc này chưa chắc dùng được”

Trần Tiểu An: “Đã biết”

Có Kha Hùng như cái bug hệ thống ở đây, mọi người thuận lợi gom lấy phần lớn sửa bột thành phẩm. Nhưng lúc quay ra, tại khu vực văn phòng gần cổng bảo vệ, lại gặp phải kinh hỉ đang chờ bọn họ.

Nhìn một đám người lạ mặt đang vây quanh hai chiếc xe, Quách Vũ rất tức giận.

“Đám chó đó muốn c·ướp xe.”

“Muốn xe của lão tử, cũng phải xem lão tử có đồng ý không đã”

Chu Phong xắn tay áo, hùng hổ nói. Nhưng nếu nhìn lại, hai chân của hắn không hề bước lên.

Nói giỡn. Chênh lệch về số lượng. Hắn còn chưa ngu đến thế!

Kha Hùng nheo mắt, nguy hiểm nhìn hơn chục gã đàn ông cầm mã tấu phía đối diện. Đám này hắn từng gặp qua trên đường đến đây. Không ngờ, chúng cũng dám quay đầu xe, đuổi theo bọn họ.

Kha Hùng không hề tức giận, hắn nhàn nhạt nói:

“Mấy người thích cái xe đó?”

“Nói thừa. Giao chìa khóa ra đây” - Gã cầm đầu vung mã tấu về phía Kha Hùng, đe dọa.

“Chìa khóa ở đây, tự đến lấy.”

Kha Hùng cầm chìa khóa chiếc hummer, giơ lên, vung vẩy vài cái.

“Mẹ nó. Lão tử không ngu. Quăng chìa khóa xe qua”

“Được”

Kha ảnh đế vô cùng dễ nói chuyện. Chìa khóa xe trong tay ném ra, thành một vòng cung rơi về hướng chiếc Hummer.

Gã c·ướp mừng rỡ, muốn nhào lên đoạt.

Đáng tiếc, hắn còn chưa kịp chạm vào chìa khóa xe, trước mắt đã thấy một bóng đen lóe lên. Cổ tay đau nhói. Tiếp theo, một bàn tay kéo theo tơ máu bay lên.



Á.....

Tên cầm đầu đau đớn hét lớn.

Kha Hùng thuận thế, xử luôn mấy gã đang đứng bên cạnh chiếc Hummer của mình.

Chưa đầy một phút.

Đúng vậy. Chưa đầy một phút đã có 5 người b·ị c·hém tay, đoạt v·ũ k·hí. Mấy cái móng heo bị quăng xuống chân đám đồng bọn đang vây lấy chiếc xe mới của Chu Phong.

Chu Phong: “...”

Đám c·ướp chấn kinh. Bọn họ không thể tin tưởng vào những gì đang xảy ra. Hồi sau, mới vì thanh âm đau đớn của đồng bọn làm cho tỉnh táo lại.

“A. Lão tử muốn g·iết ngươi”

“Giết cái rắm. Tên này chính là quái vật, còn không mau chạy”

Tên cầm đầu ôm lấy v·ết t·hương, gào lên. Hắn dù oán hận Kha Hùng thủ đoạn ác độc nhưng lại luyến tiếc mạng sống, chỉ có thể rút lui.

Kha Hùng không đuổi tận g·iết tuyệt. Im lặng nhìn bọn chúng như chó nhà có tang chạy mất.

Trần Tiểu An ôm lấy Chu Nhất, hai mắt phát ra trái tim có cánh, bay về phía Kha Hùng.

Boss ngầu lòi.... mê c·hết được.

Kha Hùng cười cười nhìn cô. Tầm mắt sau đó lại hướng về một lối khác của nhà máy sữa bột.

Lại một nhóm người khác xuất hiện, cùng đám khi nãy là một bọn. Nhìn hình xăm phủ khắp mình như thế, đẳng cấp có chút cao hơn.

Đúng như Kha Hùng dự đoán. Năm gã côn đồ này đi phía sau nhóm Kha Hùng vào nhà máy kiểm tra. Bọn chúng tránh được đám zoombie bên trong phân xưởng sản xuất, đến được nhà kho thì phát hiện nơi này rỗng tuếch.

Một ít sữa bột mà Kha Hùng cố ý chừa lại không lọt nổi vào mắt bọn họ. Trong lòng người nào người nấy điên cuồng nguyền rủa đám quỷ đói đầu thai đã vào trước một bước. Nếu để bọn chúng gặp được, nhất định sẽ băm đám quỷ đó thành thịt vụn.

Năm gã côn đồ mang theo nồng nặc tức giận ra ngoài. Không thấy đồng bọn vốn phải đón đợi, lại phát hiện nhóm Kha Hùng. Không ai nói với ai lời nào, lập tức vác mã tấu xông lên.

“Muốn sống thì giao đồ ra.”

“Có thể thử”.

Kha Hùng ra hiệu cho Chu Phong, Quách Vũ. Bản thân hắn chủ động đối phó với ba gã lưng hùm vai gấu đi giữa. Hai người bên cánh để cho Chu Phong, Quách Vũ chia nhau.

Ba tên ở giữa hung hăng vung mã tấu, hướng Kha Hùng chém tới. Kẻ nào kẻ nấy tin chắc: “Ba đối một. Không chột cũng què”.

Mã tấu quét ngang không khí. Sát ý bén ngót ầm ầm bao phủ thân ảnh của Kha Hùng và hai người Chu Phong.

.................to be continued.....................