Chương 22: Kim Nhãn
Chuyến tham quan căn cứ mới chỉ kéo dài một ngày. Kha Hùng ghi nhận lại những góp ý của đồng bọn rồi chọn lọc chuyển tới người quản lý xây dựng. Sáng hôm sau, cả đám lại lên đường quay lại thành phố A.
Kha Hùng điên cuồng tu luyện, những người còn lại ra sức thu thập vật tư. Thời gian c·ướp giật từng chút một.
Thành phố A náo nhiệt, phồn hoa. Cuộc sống ở đây vẫn ngày ngày trôi qua trong hoan lạc.
Phòng tổng thống của khách sạn Khả Hân. Một đôi nam nữ t·rần t·ruồng quấn lấy nhau. Sóng tình như thủy triều, nhấp nhô lên xuống.
Đỗ Thế Hào giữ lấy đôi chân của nữ nhân đang quấn chặt vào thắt lưng mình, hì hục cày cấy. Cả phòng tràn ngập trong xuân sắc và những tiếng rên rỉ dâm dục.
Một hồi lâu sau, cuộc vui kết thúc. Đỗ Thế Hào nằm vật xuống giường, kéo chăn đắp ngang bộ vị quan trọng, ánh mắt rét lạnh nhìn Hoàng Nhược Hi kế bên.
“Vài hôm nữa, tôi phải đi thủ đô một chuyến. Cô tốt nhất ngoan ngoãn, Nếu để tôi biết cô bò lên giường đám đàn ông thối nát kia...”
Nói tới đây, hắn không tự nguyện đối tiếp. Nhưng mà kẻ ngu cũng nghe ra sự đe dọa nồng nặc trong những lời này.
“Đỗ tổng đã không tin tưởng. Cớ gì thời gian này lại đưa đón, ngọt ngào, làm cho người khác động tâm?” - Hoàng Nhược Hi thập phần ủy khuất.
Đỗ Thế Hào im lặng nhìn ả. Tâm trạng bực bội vốn được cơn hoan ái làm vơi đi một chút giờ lại tiếp tục dâng lên.
Dạo này, công việc của Đỗ Thế Hào rất không thuận lợi. Sự cố ở kho hàng thành phố C làm cho hắn bị lão gia tử chửi mắng thậm tệ. Đáng hận là, cho dù huy động tất cả lực lượng dưới trướng, vẫn không tìm ra kẻ động tay động chân. Hắn không tin, chuyện này là ma quỷ làm như đám thuộc hạ canh gác báo lại.
Đỗ Thế Hào đang tập trung vốn, chuẩn bị đặt lô v·ũ k·hí thứ hai.
Hoàng Nhược Hi không quan tâm đến những khó khăn của kim chủ. Ả bám vào Đỗ Thế Hào để lấy tài nguyên. Dù vậy, công phu trên mặt cũng vẫn phải nỗ lực.
“Đỗ tổng, lòng này, thân này từ lâu chỉ thuộc mỗi anh thôi”
“Tốt”
Đỗ Thế Hào nhếch môi. Mỗi người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng, sau khi nghỉ giải lao, lại tiếp tục trò chơi lăn giường đầy cuồng nhiệt.
………………………………………………………………………..
Khu Thiên Thảo.
Kha Hùng đang kiểm tra email của Lão Hắc.
“Quả nhiên là chó thì không bỏ được thói ăn phân”
Phi vụ lần này, Đỗ Thế Hào vẫn chọn kho hàng ở thành phố C. Không biết là Đỗ Thế Hào quá tự tin hay hắn muốn giăng bẫy để bắt kẻ đánh c·ướp kho hàng lần trước?
Kha Hùng trầm ngâm. Hắn muốn tiếp tục thu lời của Đỗ Thế Hào, nhất thiết phải mang thực lực của bản thân đề cao lên.
Mười ngày tiếp theo. Gần như toàn bộ thời gian của Kha Hùng đều trải qua trong không gian phật ngọc. Đem bản thân ngâm trong bồn dược thủy, dựa theo công pháp của Kim Thân Hỗn Độn quyết, điều khiển khí lưu trong cơ thể, từng vòng lại từng vòng.
Ngày thứ mười
Chu thiên thứ một trăm hai mươi.
Chu thiên thứ một trăm hai mươi mốt.
Chu thiên thứ một trăm hai mươi hai.
Chu thiên thứ một trăm bốn mươi tám.
Chu thiên thứ một trăm bốn mươi chín.
Da dẻ nứt toát, xương cốt có dấu hiệu tan vỡ. Máu và mồ hôi từ hai bên thái dương đổ xuống, chảy tràn trên gương mặt yêu nghiệt.
Dược thủy trong bồn từ màu xanh chuyển sang trắng rồi lại bị huyết sắc nhuộm đỏ, quá trình vận chuyển chu thiên thứ một trăm năm mươi vẫn chưa xong.
Thân thể của Kha Hùng đã chạm đến cực hạn. Sự đau nhức tầng tầng vây kín. Hắn vẫn cố gắng cam chịu. Dẫn dắt khí lưu trong cơ thể, gian nan hoàn thành chu thiên thứ một trăm năm mươi.
Ầm….
Trong cơ thể xuất hiện một t·iếng n·ổ vang. Cả người của Kha Hùng bật về sau, dán sát vào thành bồn.
Thời gian chậm rì rì trôi qua.
Cái loại đau đớn tận xương tủy từ từ rút đi. Vết thương trên người cũng lần lượt biến mất. Làn da bóng loáng, trắng như sứ khiến nữ nhân cũng phải ghen tị.
Kha Hùng nặng nề mở mắt. Giây phút đó, đôi con ngươi của hắn ánh lên màu vàng kim, quang mang nhàn nhạt.
Kha Hùng dõi nhìn xung quanh bốn phía. Lớp sương mù màu trắng đã lui xuống. Tất cả những thứ tồn tại trong phạm vi sáu trăm mét vuông đều hiện rõ. Ngay cả những thứ được cất bên trong lầu một của ngôi nhà đá, dù cửa không mở, Kha Hùng vẫn có thể xuyên thấu mà quan sát những thứ được chứa đựng bên trong từng thùng gỗ xếp ngay ngắn một bên.
Hắn bất giác nở nụ cười.
Kim Nhãn - đôi mắt được cường hóa, có thể nhìn rõ ràng mọi thứ trong bán kính 3.2 ki-lô-mét, nghĩa là gấp hai lần so với tầm quan sát của đại bàng khi bay lượn trên không trung. Ngoài ra, người đạt thành Kim nhãn còn có khả năng xuyên thấu mọi cản trở để quan sát những vật phía sau trong khoảng cách từ điểm cực cận đến điểm cực viễn… – Một đoạn ghi chú trong Kim Thân Hỗn Độn quyết, không sai tẹo nào.
Kha Hùng dùng cặp mắt thần của mình tỉ mỉ quan sát mỗi một góc nhỏ trong không gian. Đến lúc chán chê, hắn mới thu lại Kim Nhãn, nhảy ra khỏi bồn tắm. Lấy trang phục mặc vào rồi bắt đầu mò mẫm tới chỗ phần không gian vừa mới được nới rộng.
Ngoại trừ dòng suối và căn nhà bằng đá xuất hiện trong lần đột phá đầu tiên. Lần đột phá thứ hai này. Không gian xuất hiện một gốc cây rất to. Tán là màu bạc, xen kẻ từng quả tím lập lòe ánh chớp, tròn như quả bóng tennis, ẩn ẩn năng lượng dao động.
Kha Hùng vì kiếp trước từng thức tỉnh dị năng hệ Lôi nên hắn vừa nhìn đã biết, đây chính là lôi châu, còn sức hủy diệt mạnh cỡ nào, phải đợi thời cơ mới có thể mang ra thử nghiệm.
Tự dưng, nhớ tới phi vụ b·uôn l·ậu v·ũ k·hí của Đỗ Thế Hào sắp tới. Vẻ mặt Kha Hùng sáng lên, hắc hắc cười.
“Đỗ Thế Hào ơi Đỗ Thế Hào. Lần này, mày c·hết chắc rồi”.
Sự xuất hiện của cây Lôi thụ trong không gian pháp bảo thật phi khoa học. Nhưng ngẫm kỷ lại. So với Không gian phật ngọc và việc trọng sinh của hắn. Một chút huyền huyễn nho nhỏ có sá gì?
Kha Hùng không tự làm khó mình. Sau khi khẳng định, trong phần không gian mới mở rộng, ngoại trừ lôi thụ thì cũng chỉ còn lại những khoảng đất trống trải, được phủ lên một thảm cỏ màu xanh. Hắn bắt đầu di chuyển sự chú ý lên căn nhà bằng đá.
Đầu suy nghĩ, chân cũng thật nhanh bước đi.
Trong căn phòng tầng một, ngoại trừ những vật tư, v·ũ k·hí mà hắn đã cất trữ trước đó thì có thêm một cầu thang hình gấp khúc dẫn lên lầu hai.
Căn phòng tại lầu hai được bày trí như một phòng khách nhỏ, ở giữa đặt một bộ bàn ghế, ba mặt vách tường có ba chiếc kệ bằng đá tựa sát. Từ nơi này, thông qua cửa sổ, có thể quan sát được dòng suối và lôi thụ trên mảnh đất trống xa xa.
Kha Hùng lại gần chỗ mấy cái kệ. Đầu tiên là chiếc kệ ở hướng đông. Trên kệ, duy nhất một bình bạch ngọc nhỏ bằng lòng bàn tay, chứa hai viên đan dược màu trắng chưa rõ công dụng.
Luồng hương thanh thoát từ hai viên đan dược tỏa ra khiến cả người của Kha Hùng thư thái, dễ chịu. Cảm giác có một luồng sinh cơ trong huyết nhục bùng lên, hắn sung sướng, câu môi cười.
Kệ gỗ thứ hai có một chiếc hộp bằng tinh thiết thật dài. Kha Hùng vừa nhìn thấy đã khấp khởi hi vọng. Kim Thủ trên tay xuất hiện, hắn nhẹ nhàng khai mở.
Tiếp theo, trong tầm mắt của hắn xuất hiện một thanh đại đao thật lớn, đỏ rực như màu lửa với chiều dài hơn hai mét. Toàn thân của nó phát ra ánh sáng lạnh lẽo và sát khí tích tụ qua vô số tháng năm.
Bàn tay màu vàng của Kha Hùng nắm chặt chuôi đao xách lên. Sau đó, vẻ mặt hắn cực độ ngạc nhiên.
“Nhẹ thế!”
Thanh đao nhìn thì vô cùng hầm hố nhưng chỉ khoảng trăm cân. Điều này có nghĩa, không cần dùng Kim Thủ, Kha Hùng vẫn có thể thoải mái sử dụng.
“Con mẹ nó. Món đồ chơi này quá tuyệt vời”
Kha Hùng hạnh phúc sắp điên rồi. Hắn cầm lấy thanh huyết đao, chạy ra ngoài. Múa vài chiêu trong Thiên Cương Đao Pháp. Lực sát thương trong chiêu thức, không chỉ phát huy được cả trăm phần, mà phải nói là gấp đôi, gấp ba.
“Từ nay, tên của mày là Huyết Chiến Đao”
Kha Hùng nâng niu thanh bảo đao trên tay, yêu thích nói. Giây phút đó, một vầng sáng đỏ lóe lên, bao trùm bản thân hắn và thanh đao.
Một sự kết nối vô hình được tạo ra. Thanh Huyết Chiến Đao này về sau chính là v·ũ k·hí nổi danh, đại diện cho một đời cường giả trở thành huyền thoại sống bất bại.
.............................to be continued......................................