Chương 12: Đánh Nhau Chuyên Nghiệp Không Dùng Mồm
Kha Hùng ngủ một giấc thật dài, vừa mở mắt, đã thấy bản thân xuất hiện tại một không gian xa lạ.
Trên đầu, thái dương ấm áp. Mặt đất, thảm cỏ xanh tươi. Mặc dù diện tích chỉ hơn một trăm mét vuông nhưng không khí nơi đây không hề ngột ngạt. Cảm giác trong lành, sảng khoái gấp mấy lần so với đứng ở công viên cây xanh.
Sau khi ý thức được bản thân đang ở đâu, Kha Hùng vô cùng kinh hỉ. Hắn thế mà đã mở được không gian phật ngọc.
Còn tưởng mảnh không gian này chỉ là một căn phòng trống với bốn bức tường lạnh lẽo. Ai ngờ lại có cả hệ sinh thái. Há há. Cảm giác đang đi đường bị một miếng bánh piza siêu cấp đập trúng. Quá phê!
“Đáng tiếc, mảnh không gian này cũng có hơi nhỏ. Ả Hoàng Nhược Hi đó, đời trước không biết có làm cho nó rộng ra chút nào không?”
Kha Hùng oán thầm trong bụng nhưng chính bản thân hắn lại không nghĩ là đã làm cho Hoàng Nhược Hi oan uổng.
Hoàng Nhược Hi một đời lăn lộn trong mạt thế, toàn chỉ dựa vào ý niệm để lưu trữ vật phẩm. Thể xác của ả còn chưa có cơ hội đặt vào Không gian phật ngọc đâu.
Kha ảnh đế rõ ràng là được tiện nghi còn khoe mẽ. Hắn mang theo một đống suy nghĩ loạn thất bát táo thử xông vào làn sương mù màu trắng xung quanh nhưng lại bị một vách tường trong suốt ngăn cản. Sau vài lần vô ích, chán nản từ bỏ. Thầm nghĩ, đợi tới lúc thực lực của bản thân tăng lên, biết đâu, có thể đột phá được màn chắn đáng hận này.
Không gian sơ khai, quan sát một hồi cũng chẳng có gì thú vị. Kha Hùng động ý niệm, ra ngoài.
Thời gian trong không gian phật ngọc và thực tế không mấy khác biệt.
Cả buổi sáng, Kha Hùng hưng phấn di chuyển tất cả những đồ vật quan trọng của mình vào không gian phật ngọc. Mãi đến khi Trần Tiểu An đến gõ cửa phòng, hắn mới giấu kỹ ngọc phật vào bên trong cổ áo, vui vẻ đứng lên.
Chuẩn bị về nhà.
Chu Phong thuê xe. Xe thuê còn chưa tới đã nhìn thấy một chiếc Hummer chống đạn, màu đen, hầm hố đỗ xịch trước mặt. Nguyễn Hạ hất cằm bước xuống.
“Suýt nữa vuột mất. Lên xe! Anh đưa cậu về thành phố A”
“Được Nguyễn thiếu tướng đích thân đưa rước, kiếp này em sống không còn gì luyến tiếc” – Chu Phong hai mắt sáng ngời nhìn chiếc xe trong mơ hắn cũng không dám nghĩ, khoe ra đủ 360 kĩ năng vuốt đuôi.
Chu Phong bỏ đồ vào cốp xe rồi lôi kéo Trần Tiểu An ngồi phía sau. Kha Hùng mắt lóe lóe nhìn cái móng heo của hắn chạm vào tiểu mỹ nhân rồi gầm mặt leo lên, ngồi chỗ tay lái phụ.
Nguyễn Hạ vào xe. Hắn đưa một va li màu bạc nho nhỏ cho Kha Hùng.
“Đây là đồ vật mà Bộ quân sự nhờ anh chuyển giao cho cậu”.
“ Đa tạ”.
“Đồ đưa trước để cậu chuẩn bị. Vài hôm nữa mấy đại lão sẽ đích thân tới thành phố A”.
“Không cần phiền phức vậy”.
Kha Hùng trả lời. Hắn mở chiếc va li màu bạc. Bên trong là hai tờ công văn của lãnh đạo q·uân đ·ội tối cao. Một tờ là Quyết định khen thưởng Huân Chương Vinh Dự. Tờ còn lại là quyết định ban tặng quân hàm Thiếu Tá Lục Quân.
Nguyễn Hạ đắc ý. Cái quân hàm đó là hắn lợi dụng tất cả quan hệ của bản thân mới đào về được. Dù sao cũng là huynh đệ mà hắn thưởng thức. Cái nghiệp diễn viên này sao lâu bền bằng ăn cơm q·uân đ·ội mà già đi.
Bên dưới hai tờ công văn là quân phục thiếu tá, Huân Chương và một hộp đen đựng khẩu súng ngắn chuyên dùng cho q·uân đ·ội – khẩu M17, sử dụng đạn 9x19mm cùng nhiều kích cỡ khác nhau.
Kha Hùng chấn động. Vũ khí nha. So với thứ hàng nóng này, những thứ đồ chơi phía trước đều là mây bay.
Hai tay của Nguyễn Hạ điều khiển vô lăng, xoay đầu nhìn hắn.
“Món đồ chơi này là anh tìm giúp cậu. Có giấy tờ đàng hoàng. Yên tâm giữ lại”
“Dùng nó g·iết người được không?”
“Đệch. Cậu đang dọa anh đó hả? Trừ trường hợp nguy cấp như tên họ Phí đó, cái này chỉ để vắt trong đủng quần làm cảnh thôi”.
“Biến thái. Tôi chỉ đùa một chút. Sẽ không làm anh liên lụy”.
“Biết vậy thì tốt”
Nguyễn Hạ ngồi ở vị trí ghế phụ trò chuyện với Kha Hùng, thấy hắn thỉnh thoảng cứ nhìn về hàng ghế phía sau thì cười đầy ý nhị.
“Đây là lý do khiến cô diễn viên kia bị cậu từ chối?”
“Anh cứ đùa”
“Ngạo kiều tiếp đi. Đội quân cẩu độc thân bọn anh còn thừa một chỗ cho cậu”.
Kha Hùng: “...” Thì ra, ngôn ngữ của đám quân nhân thời này cũng phong phú đến thế.
Kha Hùng nghĩ nghĩ một hồi, chuyển đề tài, nói:
“Quan hệ của anh rộng. Bán giúp em một chiếc Mercedes S 350 AMG màu trắng và đổi một chiếc Hummer chống đạn giống thế này được không?”
“Ít nhất phải ba tháng. Con ngựa sắt này không dễ tìm”.
“Tốt thôi!”
Nguyễn Hạ đáp ứng, Kha Hùng không thể vui hơn. Mặc dù mẫu xe quân dụng này ngốn rất nhiều xăng nhưng với người có không gian như hắn, đó chỉ là chuyện nhỏ.
Chiếc Hummer vù vù lướt đi. Qua mấy giờ đồng hồ đã tiến vào địa phận tỉnh A.
Kha Hùng có chút tham lam nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài cửa xe. Trong một con hẻm, hắn vậy mà phát hiện một đám đông đang chơi trò quần ẩu tập thể.
Chiếc Hummer ngừng lại.
Nguyễn Hạ nghiến răng kèo kẹo, hùng hổ bước xuống. Kha Hùng cũng kéo cao cổ áo khoác, đội mũ, đeo thêm chiếc khẩu bằng vải đồng một màu đen, bá·m s·át đít theo sau.
Trong con hẻm. Bảy tám người đàn ông lưng hùm vai gấu, thay nhau giẫm đạp một tên thiếu niên chỉ mười lăm mười sáu tuổi.
“Tiểu tử thối. Có đưa đồ ra không thì bảo?”
“Dám trộm đồ của lão đại. Mười cái mạng chó như mày cũng không thể bù”.
“Nói nhiều làm gì. Đập c·hết nó!”
“Chừa một hơi đi. Gương mặt đó cũng không tệ. Lão tử còn chưa nếm thử đâu”
“...”
Thiếu niên vô cùng phẫn nộ nhưng giờ phút này chỉ có thể co rút thân thể, ôm lấy đầu. Gồng người hứng chịu cơn h·ành h·ạ của đám cầm thú.
Lúc hai người Nguyễn Hạ chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng b·ạo l·ực này, phổi cũng muốn nứt ra
“Dừng tay lại. Làm loạn à?”
Đám côn đồ quay lại. Nhìn thấy đối diện không biết từ lúc nào mà xuất hiện hai kẻ xa lạ. Sự đề phòng lập tức dâng lên. Một kẻ trong số đó trợn trắng mắt đe dọa.
“Không phải chuyện của tụi bây. Biết điều mau cút”
“Cứu … cứu với…” - Thiêu niên lăn lộn trên mặt đất, nghe được có người đến, cố gắng kêu cứu.
Sắc mặt Nguyễn Hạ trầm xuống. Không nói thêm một lời thừa thãi, mạnh mẽ xông tới trước.
Nắm đấm của Nguyễn Hạ cứng rắn nện vào bụng hai tên côn đồ đối diện. Sau đó hắn xoay người, duỗi chân, một phát quét mạnh vào phần thắt lưng của chúng.
Người ngã ngựa đổ.
Hai gã đàn ông tự nhận mình xấu số. Đối thủ của bọn hắn chơi xấu. Lẽ ra trước khi đánh phải đếm số để bọn hắn chuẩn bị tiếp chiêu.
Nguyễn Hạ mà biết thuật đọc tâm, thế nào cũng dựng đứng ngón tay giữa cười mỉa: “Đánh nhau chuyên nghiệp không dùng mồm”.
Đám côn đồ đang đánh đấm thiếu niên kia thấy thế, lập tức nhào qua.
Một chọi sáu, không thấy mạng cũng thấy máu. Nhưng với một quân nhân chuyên nghiệp chỉ là chuyện nhỏ.
Kha Hùng rất yên tâm với huynh đệ của mình. Mục tiêu của hắn là gã đàn ông có vết thẹo lớn trên mặt. Kẻ này từ lúc hắn xuất hiện thì chỉ đứng một bên lạnh lùng quan sát. Bị Ánh mắt sắc bén của Kha Hùng chiếu tới, khóe môi của hắn hung ác nhếch lên.
Ya
Gã mặt thẹo hét lớn một tiếng, móc dao, chủ động hướng về Kha Hùng. Lưỡi dao mang theo ánh sáng trắng vẽ trên không trung nửa vòng cung rồi rơi xuống cổ của Kha ảnh đế.
Kha Hùng nghiêng người tránh. Lưỡi dao bá·m s·át theo hắn. Sát ý lành lạnh tỏa ra.
“Thân thủ không tệ”. Kha Hùng thầm đánh giá. Đáng tiếc, mấy thứ võ mèo cào này đối phó với đám côn đồ đường phố còn được. Còn với người bò ra từ đống thây ma như hắn, vô ích thôi.
Kha Hùng một lần lại một lần nhẹ nhàng tránh thoát sát chiêu của đối phương. Chân của hắn đạp vào vách tường, cả người quăng lên không. Lúc đáp xuống, trong lòng bàn tay nắm chặt đã là cổ tay của tên mặt thẹo.
Kha Hùng bóp mạnh. Tiếng xương gãy vang lên.
Keng
Con dao rơi xuống.
Gã mặt thẹo bất chấp đau đớn, xoay người, khủy tay còn lại thúc mạnh vào lòng ngực đối thủ.
Kha Hùng đỡ đòn, thuận thế đẩy hắn về góc tường phía trước.
Gã mặt thẹo ôm lấy cổ tay bị gãy, đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn hắn.
“Mày là ai?”
Kha Hùng nâng mắt, không trả lời mà nhanh chân vọt tới. Gã mặt thẹo sợ hãi, định trốn. Chỉ là bàn chân vừa nhúc nhích, trên cổ đã bị một đôi chân cứng rắn như gọng kìm kẹp lấy. Phút chốc, trời đất quay cuồng.
Kha Hùng dùng một tư thế vô cùng đẹp mắt đáp xuống đất. Gã mặt thẹo bị hắn quật ngã. Đôi chân dài thuận thế đạp lên sống lưng gã, nhấn mạnh.
“A”
Gã mặt thẹo hét lên đầy đau đơn. Tiếp theo, hắn bị bóng tối nuốt chửng. Trước khi hôn mê, một ý niệm nhanh chóng trong đầu thoáng qua: “Mẹ nó. Đánh nhau giỏi thế mà lại đi đối phó với tiểu lưu manh như hắn. Tên này không biết xấu hổ quá rồi”.
Mọi việc nói thì chậm nhưng diễn ra lại rất nhanh. Kha Hùng hạ knockout đối thủ, vài giây sau, trận chiến bên Nguyễn Hạ cũng kết thúc.
Đám côn đồ lăn lộn đầy đất, rên rỉ, van xin.
Nguyễn Hạ nhìn gã mặt thẹo bị phế bỏ, lại nhìn người đàn ông toàn thân đen kịt như tử thần bước ra từ bóng đêm, ánh mắt tối lại.
Kha Hùng: “...”trách hắn ra tay quá tàn nhẫn à?
..................................................to be continued .........................................................................