Chương 1: Đụng độ Tang thi biến dị
Địa cầu.
Nước Z năm 2022 – hai năm sau tận thế.
Tầng thứ 59 của tòa nhà chọc trời tại thành phố K.
Một nhóm ba người, tay lăm lăm súng ống, bước từng bước dọc theo hành lang tối mù đầy v·ết m·áu. Ánh mắt của họ như ra đa, quét qua từng góc nhỏ. Mùi hồ hôi trên cơ thể, dù cho tận lực che dấu nhưng vẫn có thể thu hút được lũ tang thi biến dị có khứu giác gấp hai lần loài cảnh khuyển, nghĩa là gấp 100 lần so với nhân loại bình thường. Không ai biết được, khi nào bọn chúng sẽ xuất hiện. Chỉ một lơ là, một sai sót nhỏ, có thể khiến cho bản thân trở thành mồi ngon trong miệng đám xác sống tại nơi đây.
Nam tử đi đầu mặc một bộ đồ da màu đen bó sát, áo nỉ khoác bên ngoài. Trên tay hắn là khẩu AK 12 – loại súng trường t·ấn c·ông hiện đại đã qua cải tạo. Hai bên hông là hai thanh AK 15 nạp đầy đạn. Sự tự tin mãnh liệt phát ra từ đôi mắt sắc hơn dao.
Bất chợt, đôi chân mang ủng da ngừng lại. Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hắn nhíu mày một cái. Sau, phất tay, ra hiệu cho hai dị năng giả theo sát phía sau.
Một phát súng vang lên. Cánh cửa bằng gỗ cứng vỡ toang. Ba bóng đen từ trong đó lao vọt ra.
Đoàng
Phụt
Nam tử áo đen nhắm ngay xác sống đầu tiên. Nã đạn vào đầu lâu của nó. Cái đầu nổ tung như dưa hấu. Não trắng sền sệt, nổi bật giữa dòng máu tanh tưởi, đen thui.
Hai xác sống phía sau cũng lâm vào hoàn cảnh y hệt. Độ chính xác của hai xạ thủ còn lại cũng không kém bao nhiêu so với thủ lĩnh của mình.
Giải quyết xong lũ quái vật, cả ba người cẩn thận, sải bước vào bên trong. Đây giống như một phòng nghiên cứu với các thiết bị máy móc tinh vi. Trên bàn dài, rất nhiều ống nghiệm, cái bể, cái nguyên. Một đám xương trắng ngổn ngang, giăng đầy trên mặt đất. Từ trang phục vương vãi xung quanh, không khó để nhìn ra n·ạn n·hân là nhân viên nghiên cứu tại căn phòng này.
Kiểm tra một lượt, không phát hiện được xác sống nào khác, cả ba bắt tay dọn dẹp.
Nữ nhân duy nhất trong ba người bọn họ khẽ phất tay, thu toàn bộ số máy móc, thiết bị tiên tiến trong phòng vào không gian giới chỉ của mình. Ả nhìn nam tử mặc đồ bằng da, môi nở nụ cười tranh công, chờ khen ngợi.
“...”
Mẹ nó!
Kha Hùng nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt trong mọi hoàn cảnh đều có thể tranh thủ phát cẩu lương, trong lòng rất lạnh, chửi thầm một tiếng. Hắn vờ như lơ đễnh nhìn ra cửa, che giấu hận ý đong đầy đáy mắt. Chỉ là khớp xương trên bàn tay cầm súng gồ lên dưới da đã bán đứng bản thân.
Thu dọn xong những thứ có ích trong căn phòng, cả ba người quay lại hành lang, chuẩn bị đột kích căn phòng tiếp theo.
Tầng năm mươi chín này có mười căn phòng. Ba người bọn họ đã càn quét được năm căn. Mục tiêu nhiệm vụ có lẽ ở căn cuối cùng. Đó là kho bảo mật sinh hóa của tòa nhà này, chứa đựng kết quả nghiên cứu về loại virus “Tử Thần Đen” – nguyên nhân của đại dịch Zombie toàn cầu hiện tại.
Đỗ Thế Hào đã là Dị năng cấp 6. Thuộc tính Tốc độ thức tỉnh và phát triển mạnh mẽ khiến cho hắn nhanh chóng đạt được quân hàm thiếu tướng tại căn cứ trung ương.
Nhiệm vụ cấp S này là do Đỗ Thế Hào chỉ huy. Hắn dẫn theo năm mươi dị năng giả và hai trăm lính vũ trang đầy đủ, từ căn cứ trung ương tiến thẳng đến thành phố D.
Đỗ Thế Hào mang theo Hoàng Nhược Hi – dị năng giả không gian cùng Kha Hùng, dị năng giả Lôi thuộc tính cấp 5 tiến lên tầng cao nhất của trung tâm nghiên cứu. Những người khác còn đang chiến đấu với tang thi mấy tầng dưới. Kế hoạch được bày trí cẩn thận đến mức thiên y vô phùng.
Căn phòng thứ sáu, thứ bảy, thứ tám đều không hề xuất hiện tang thi.
Mỗi căn phòng này đều là cửa chính mở toang. Bên trong, ngoài thiết bị, máy móc và một số kệ tủ hồ sơ đã lật tung, rơi vãi xung quanh, đám xương trắng rải rác khắp nơi, còn lại chỉ là một mảnh lặng im, yên tĩnh đến lạ kỳ.
Kha Hùng đi cuối cùng, nhìn tràng diện bốn phía xung quanh, mày kiếm chau lại.
Không có tang thi, chỉ có hai khả năng. Một là, có người đã trực tiếp g·iết chúng. Hai là, có thứ còn đáng sợ hơn cả tang thi làm chủ nơi đây.
Ba người bọn họ từ lúc đặt chân lên tầng năm mươi chín này, xác sống trong năm căn phòng trước đều đã diệt qua. Điều đó có nghĩa, ngoại trừ bọn họ, không có dị năng giả nào khác xuất hiện trước đó. Cho nên, trường hợp thứ hai là hiển nhiên, không còn gì chối cãi.
Tầng năm mươi chín, chỉ còn lại căn phòng thứ chín và thứ mười.
Căn phòng thứ chín, cửa phòng bị khóa từ bên trong.
Đỗ Thế Hào nã súng vào ổ khóa, cánh cửa bung ra, phát ra một tiếng két – trong không gian yên tĩnh càng trở nên chói tai đặc biệt.
Đỗ Thế Hào quăng một quả bom khói vào trong phòng. Bom nổ, một luồng khói trắng bắt đầu tràn ngập. Đây là phát minh của Viện Khoa học - Công nghệ căn cứ trung ương. Chỉ có tác dụng tạm thời với tang thi, vô hại với nhân loại.
Khói trắng tản ra khắp phòng, qua một khắc mới từ từ biến mất.
Đỗ Thế Hào khởi động thuộc tính tốc độ. Trong vài nhịp thở, hắn đã lục tung mọi ngõ ngách bên trong căn phòng. Lần nữa xuất hiện cạnh bên hai đồng bọn của mình, trầm giọng nói:
- Không có tang thi. Chúng ta tranh thủ vào thu dọn.
Hoàng Nhược Hi nghe vậy thì nhẹ nhõm thở ra. Ả chen lên trước Kha Hùng, cùng Đỗ Thế Hào vào trong. Cửa phòng vẫn do Kha Hùng một mình canh giữ.
Thuộc tính không gian của Hoàng Nhược Hi không khác gì nhà kho di động. Vài cái phất tay nhẹ nhàng như múa, toàn bộ những thứ có giá trị trong căn phòng thứ chín đều biến mất. Cả căn phòng hơn hai trăm mét vuông thoắt cái trống trỗng. Hoàng Nhược Hi hài lòng, xoay người, cất bước hướng về phía cửa.
Có điều, bàn chân của ả chưa kịp hạ xuống thì cả người đã bị một lực rất mạnh đẩy sang một bên.
Ngay vị trí mà ả đứng lúc trước, một bóng trắng dần hiện rõ. Trên người của hắn là bộ áo blouse nhuốm màu đen đúa, cài nút chỉnh tề. Túi áo đeo tai nghe chuyên ngành, rung rinh theo từng cử động.
Bóng trắng t·ấn c·ông Hoàng Nhược Hi bị hụt. Lập tức nhảy vào tường trốn mất.
Kha Hùng đứng ngoài cửa quan sát rất rõ ràng. Bóng trắng đó thực chất là một con tang thi với làn da xanh mét, hốc mắt hõm sâu, hai tròng mắt tối đen không tiêu cự.
Trong miệng của nó, hai chiếc răng nanh dài hơn nanh sói. Nước dãi từ khóe môi tràn xuống, làm lõm cả sàn nhà.
Đáng sợ nhất, con tang thi này có khả năng xuyên tường. Cả người của nó nhập vào bức tường rồi biến mất vô tung. Ngay cả dị năng tốc độ cấp 6 như Đỗ Thế Hào cũng vô phương theo kịp.
- Khốn nạn!
Đỗ Thế Hào bực bội hét lên. Ba người bọn hắn bây giờ đang bị quái vật bao vây. Con tang thi này đã tiến hóa đến cấp 4, và nó đang coi bọn họ như mồi săn, chơi trò mèo vờn chuột.
Tang thi cấp 4 đã có trí năng riêng, lại thêm dị năng không gian lợi hại. Nếu như dị năng giả có thể hấp thu tinh hạch của nó….
Trời ạ! – Hoàng Nhược Hi chỉ cần nghĩ tới đây, cả người đột nhiên hưng phấn như bơm thuốc.
Ả ngước mắt nhìn Đỗ Thế Hào đang che chở bên cạnh. Khẩu hình miệng động đậy. Đỗ Thiếu Tướng dường như cùng một suy nghĩ đê tiện như ả. Môi hắn khẽ câu lên. Trong đầu nhanh chóng xuất hiện một kế hoạch.
Đỗ Thế Hào lui nhanh về sau, hội tụ với Kha Hùng.
Ít phút sau
Ba người đồng thời lên đạn, xoay lưng vào nhau theo hình tam giác tiến lên.
Từng bước chầm chậm tiến thẳng mục tiêu cuối cùng - Kho sinh hóa của trung tâm nghiên cứu.
Xoẹt!
Một thanh âm bén nhọn vang lên.
Bóng trắng từ trong bức tường hành lang, lần nữa hiển hiện trước mắt chúng nhân.
Đôi tay của nó, mười ngón nhọn hoắc, dài sọc, chọp về yết hầu của Hoàng Nhược Hi.
Đỗ Thế Hào lập tức nổ súng.
Trong mắt của hắn, mặc dù tốc độ của tang thi biến dị này rất nhanh. Nhưng mà tốc độ của hắn còn nhỉnh hơn. Hắn có thể nhìn ra từng cử động của tang thi hệt như một thước phim chiếu chậm.
Hoàng Nhược Hi bị đẩy về hướng của Kha Hùng.
Ả ta trưng ra bộ mặt hoảng hốt, đáng thương, thành công khiến cho Kha Hùng buồn nôn. Mẹ kiếp! Nếu không phải đang chiến đấu với tang thi biến dị, hắn nhất định sẽ vả nát gương mặt của tiện nhân trước mắt.
Tang thi biến dị t·ấn c·ông hụt lần thứ hai. Đạn của Đỗ Thế Hào không xuyên thủng đầu của nó nhưng cũng đã khiến nó nổi giận. Vì thế, nó chuyển mục tiêu về phía Đỗ Thế Hào.
Đỗ Thế Hào lúc này đã thay thế khẩu súng trường thành khẩu súng lục đặc chế, dùng để tiêu diệt tang thi trong cự ly ngắn. Một loạt thao tác lấy súng, lên đạn, bóp cò… diễn ra theo vận tốc âm thanh. Ba phát súng lần lượt vang lên, đều tập trung vào đầu của tang thi biến dị.
Kha Hùng cũng đồng thời thu lại súng. Trên tay hắn, lôi điện lập lòe phát sáng. Từng tia chớp trắng to bằng nửa cánh tay trẻ sơ sinh, giáng thẳng vào vị trí của con quái vật khoác áo blouse.
Một tiếng rít vang lên. Con quái vật trúng phải tia sét của Kha Hùng, đau đớn nhe răng trợn mắt.
Nó cảm thấy không ổn, nhanh chóng lủi vào hành lang. Lần nữa lận mất tăm.
- Móa. Không đánh được bỏ chạy. - Kha Hùng thu lại lôi điện, tức giận chửi thầm một tiếng.
...................................to be continued................................