Trọng Sinh Mật Ái: Kỳ Thiếu Bá Đạo Cố Chấp Sủng

Chương 5




Edit by Chang

Ba người kia bị kéo đi, đã đến chỗ xa kia rồi mà vẫn có thể nghe thấy mấy tiếng gào rống.

Đến khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất, Diêm Lâm mới đi đến bên cạnh Kỳ Mặc Trần: “Chủ tử, ba người kia là tâm phúc của Kỳ tam thúc, vì sao cậu…"

Thần thái của Kỳ Mặc Trần hiện lên vẻ lười biếng, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, lúc con ngươi chạm đến bóng dáng kia, vẻ không kiên nhẫn trong đáy mắt lập tức biến mất tăm.

Diêm Lâm nhìn theo ánh mắt của Kỳ Mặc Trần, dù anh ta đã gặp rất nhiều lần, nhưng gương mặt kia vẫn làm người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm.

Bất tri bất giác, Diêm Lâm luôn vô cảm với phụ nữ cũng nhìn đến ngây người.

“Khụ!” Ho nhẹ một tiếng, Diêm Lâm cảm giác một cổ hàn khí lạnh thấu xương đánh úp về phía mình, anh ta tức khắc khôi phục lại tinh thần.

Lúc này mới phát hiện mình lại nhìn cô gái này đến ngẩn ngơ, quan trọng nhất là, người anh ta nhìn còn là người phụ nữ của chủ tử, người phụ nữ của chủ tử đấy, chuyện gì thế này, má ơi.

Diêm Lâm mồ hôi rơi như mưa hạ, anh ta cảm giác cơ thể mình sắp bị đông lạnh thành khối băng, bây giờ chuồn trước thì tốt hơn: “Chủ tử, tôi đột nhiên nhớ ra còn có việc chưa làm xong, tôi đi trước nhá!”

Dứt lời, Diêm Lâm không đợi Kỳ Mặc Trần phê chuẩn đã chạy với tốc độ chóng mặt, trước khi đi cũng không quên kêu hết mấy người không liên quan đi ra luôn.

Căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Dạ Ương và Kỳ Mặc Trần.



Hai mắt thâm trầm của Kỳ Mặc Trần chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp nơi hàng hiên, con ngươi sâu thẳm đến mức khiến người ta không lường được, đôi môi mỏng của người đàn ông hé mở: “Xuống đây!”

Giọng nói của Kỳ Mặc Trần không lớn, nhưng trong đại sảnh lúc này vô cùng trống trải, cô có thể nghe được tiếng anh rõ ràng.

Kỳ Mặc Trần nhìn chằm chằm bóng dáng của cô gái, từng bước từng bước xuống dưới lầu.

Dạ Ương mặc một bộ sườn xám dài tay màu trắng, bộ sườn xám này giống như được thiết kế riêng cho cô vậy, tôn lên vóc dáng yểu điệu mảnh mai kia một cách cực kỳ đẹp đẽ, cũng che hết tất cả dấu vết trên người, ngay cả dấu vết trên cổ cũng được khuất sau cổ áo.

Mái tóc đen dài tùy ý buông thõng dưới vòng eo, môi đỏ như lửa, mà thứ mê người nhất không gì ngoài đôi mắt kia, tựa những gợn sóng được phản chiếu từ làn nước xinh đẹp.

Dạ Ương vừa đi được vài bước đã thấy hạ thân không ngừng truyền đến cảm giác trướng đay, chắc chắn người đàn ông kia cố ý, tối hôm qua đối xử với cô như thế mà còn bắt cô xuống ăn cơm.

Dạ Ương lảo đảo đi đến chỗ cách Kỳ Mặc Trần 1 mét rồi dừng lại, không phải cô không muốn bước về phía trước, mà lúc này cô có thể cảm giác được nếu thân thể này cách người đàn ông kia càng gần, vậy từ sâu trong linh hồn sẽ không thể khống chế được mà run lên.

Thấy cô đứng cách anh xa như vậy, mày đẹp của Kỳ Mặc Trần nhíu lại.

Ngay trong giây phút này, Dạ Ương cảm giác hình như bầu không khí ở đây lập tức giảm xuống mười mấy độ.

Lệ khí quanh người Kỳ Mặc Trần gần như áp chế không khí nơi đây không lưu chuyển được, nếu không phải sức chống cự của Dạ Ương đủ lớn, có lẽ hiện tại cô cũng đã xụi lơ trên mặt đất rồi.

Dạ Ương cố gắng áp chế sự sợ hãi nơi đáy lòng, mạnh mẽ xem nhẹ hơi thở áp bức kia, lảo đảo bước tới chỗ xa Kỳ Mặc Trần một bước, cô đối diện với ánh mặt thâm thúy lạnh như băng của Kỳ Mặc Trần.



Sau đó dời mắt nhìn bàn ăn rỗng tuếch cách đó không xa, cố gắng nhẹ lẩm bẩm: “Chuyện đó, không phải ăn cơm à, đồ ăn đâu? Cơm đâu?”

Dạ Ương nói xong liền không dám nói thêm gì nữa, cô đang đợi, nói trắng ra là đang đánh cược, cô đánh cược phản ứng của Kỳ Mặc Trần, hy vọng mình sẽ đoán đúng.

Từ cảnh tượng vừa rồi, cô đã biết người đàn ông này tuyệt đối là một người chủ tàn nhẫn độc ác, cứng đối cứng với anh, có thể cô sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai.

Vất vả lắm mới sống lại được, cô không thể để mình chưa biết mô tê gì đã chết lần nữa được.

Kỳ Mặc Trần thong thả nâng tay dưới cái nhìn chăm chú của Dạ Ương, nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt Dạ Ương trắng nhợt, người đàn ông này muốn đánh cô sao?

Cô nhắm mắt lại, mình đánh cược sai rồi à?

“Bốp bốp bốp!”

Đau đớn như trong dự đoán không dừng trên người mình, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, lúc Dạ Ương mở to mắt, Kỳ Mặc Trần vừa lúc thả tay xuống.

Giây tiếp theo, Dạ Ương lại thấy mấy người mặc trang phục đầu bếp không biết từ chỗ nào chui ra, trong tay mỗi người đều bưng một thứ, sau đó từng dĩa từng dĩa một đặt lên bàn, bàn tròn siêu to khổng lồ đã lập tức để kín đồ ăn.

Món ăn nhiều hoa cả mắt, thậm chí còn có mùi đồ ăn thoang thoảng truyền tới.

Lúc này, Dạ Ương mới chú ý tới có một cô hầu gái táo bạo ngẩng đầu nhìn Kỳ Mặc Trần một cái.