Editor: Hye JinĐàm Tú Phương giễu cợt: "Ta thà tiện nghi cho người ngoài.
Cô ấy tốt xấu tận tâm tận lực làm bạn chiếu cô ta 5 năm, các người vì ta làm cái gì? Không cần đến đây lấy những cái gì mà thân tình lừa gạt ta, ta bị Chu gia các người lừa cả đời, sẽ không lại mắc mưu, tiền của ta, một phân cũng không tiện nghi các ngươi."Chu Lập Ân sững sờ tại chỗ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được bà già bảo thủ, thành thật, lương thiện thậm chí có thể nói là ngu xuẩn, vào thành mười mấy năm liền biến thành bộ dạng thế này, trở nên vô cùng khó chơi.Nhìn thấy Đàm Tú Phương chống gậy, bước chân khập khiễng lảo đảo băng qua phiến đá xanh trên mặt đất, trong đầu hắn nảy sinh một ý tưởng điên cuồng."Bà già chết tiệt, bà già sắp chết kia gần xuống mồ tới nơi còn giữ nhiều tiền vậy làm gì? Bà đi chết đi, bà đi chết đi, tiền đều là của tao."Một luồng lực từ phía sau truyền đến, Đàm Tú Phương bị đẩy xuống núi, đầu đập vào đá, khi ngất đi, cô nghe thấy tiếng hét kinh hãi của chị Lý cùng tiếng còi của cảnh sát.Muốn nhà và tiền của cô ư, nằm mơ đi.
Không lâu sau khi Thẩm Nhất Phi qua đời, cô đã giao cho luật sư lập di chúc, sau khi cô chết, ngoại trừ một khoản tiền cho chị Lý, tất cả tài sản khác đều hiến cho quốc gia.Cô rất muốn nhìn vẻ mặt Chu Lập Ân lúc ngồi trong phòng giam nghe được tin tức, lại càng muốn xem Chu Tiểu Cường mang trên lưng cái danh con trai kẻ giết người, thanh danh thế còn có thể cưới vợ được hay không?Đàm Tú Phương cười, nhắm mắt lại.
Ba, mẹ, anh trai, Nhất Phi, Đàm Tú Phương đến với mọi người đây.....Khụ khụ, Đàm Tú Phương che ngực ngồi dậy, không ngừng ho khan, kho đến tim phổi cũng đau, thật lâu mới bình tĩnh lại.Cô ôm đầu bối rối nhìn bức tường bùn tối tăm, đầu óc hỗn loạn, không phải bị Chu Lập Ân đẩy ngã xuống núi, đập đầu vào đá sao? Đây là nơi nào? Không phải bệnh viện ....!ngược lại, hình như là ....!Phòng chất củi ở Chu gia mấy chục năm trước.Đàm Tú Phương nhìn xuống bàn tay của mình, tuy rằng thô ráp nhưng da mu bàn tay tương đối mềm mịn, đâu còn là đôi tay già thô ráp, đây là bàn tay của cô thời điểm còn trẻ.Hiện tại là khi nào? Mấy năm gần đây trong TV thịnh hành cái gì mà xuyên qua, trọng sinh gì đó, chẳng lẽ loại tình ly kỳ thế vậy mà phát sinh trên người của cô?Ngay lúc Đàm Tú Phương đang ngơ ngác nhìn hai tay cô, tiếng hét đầy phấn khích của Chu Tiểu Lan đột nhiên vang lên trong sân: "Mẹ, anh Ba nhà Xuân Hoa cách vách đã trở lại, hắn nói anh hai còn sống, còn ở bộ đội là đại quan, còn cho người mang tin tức trở lại ..."Nghe được những lời này giống hệt kiếp trước, Đàm Tú Phương bất giác nắm chặt ga giường, vừa khóc xong rồi cười, cô thật sự đã trở lại, trở về hơn 60 năm trước, ông trời đối xử với cô thật không tệ!Những gì nhà họ Chu nợ cô, cô phải từng chút từng chút một đòi lại!Khi bà Chu là Lưu Thải Vân nghe thấy điều này, bà ta vui mừng mà chạy ra ngoài, vui mừng phát khóc: "Thật sự, Tam Tử nói thế nào? Anh hai con khi nào trở về? Không được mẹ phải đi hỏi Kiến An một chút."Bà Chu vì lo lắng muốn biết tình hình của con trai nên đã kéo con gái chạy ra ngoài cửa, không ai nghĩ đến việc gọi Đàm Tú Phương ở trong phòng củi.Đàm Tú Phương cảm thấy rất khó chịu, đầu choáng váng, thân thể suy nhược, cổ họng nóng rát, nuốt nước miếng cũng đâu, cái này chắc chắn là cảm mạo nghiêm trọng.Đời trước cô cũng y như vậy sinh bệnh, cứ thế lơ mơ hôn mê mấy ngày, thiếu chút nữa không qua khỏi, chờ khi tỉnh lại cô đã gầy còn gầy hơn nữa, đi ra ngoài ai cũng chúc mừng cô, nói cô khổ tận cam lai, chuẩn bị được hưởng phước.Đâu ai nghĩ tới, Chu Nhị Cẩu trở về chuyện thứ nhất là ly hôn với cô.Biết được tin này, cô ấy đã khóc suốt ba ngày trời, không biết phải làm sao.Bởi vì cô là người xứ khác đi theo mẹ nuôi tránh chiến loạn, chạy nạn đến được Chu gia thôn.
Lúc đó mẹ nuôi bệnh nặng, hai mẹ con đã sắp chết đói, không có biện pháp, mẹ nuôi đành phải bán cô cho Chu gia làm con dâu nuôi từ bé.Loạn thế mạng người như cỏ rác, lúc ấy người Chu gia chỉ dùng một sọt khoai lang đỏ thì đổi được cô một cô gái 10 tuổi.
Đáng tiếc một sọt khoai lang đỏ kia vẫn không thể cứu được bệnh của mẹ nuôi.
Mẹ nuôi miễn cưỡng căng được một tháng liền buông tay nhân gian, để lại Đàm Tú Phương lẻ loi một người, chỉ có thể phụ thuộc vào Chu gia..