Trọng Sinh Lần Nữa Kiếp Này Tôi Chọn Anh

Chương 7: Có từng yêu không




Tôi tắt máy, nếu họ biết chuyện lại chạy tới làm ầm lên cả bệnh viện lúc đó tôi càng mệt hơn.

Vết thương nhức lên từng cơn, tôi mệt mỏi nằm xuống giường nghỉ nghơi.

Phó Thiên Dục tay gọt táo cho tôi mà hỏi:

"Phong Tịch năm đó có em có từng yêu tôi không?"

Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói rất khẽ:

"Đã từng, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi."

Năm đó khi đang yêu Phó Thiên Dục, tôi vốn rất yêu anh ta chỉ là trong khoảng thời gian đó.

Tôi thật sự không cảm thấy tình yêu từ phía hắn, ngày tôi mất đi bé mèo đã lớn lên cùng tôi.

Chỉ có một mình, tôi gọi cho hắn không biết bao nhiêu cuộc.

Nhưng kết quả bằng không, tôi năm đó ở độ tuổi mười mấy.

Tự đối mặt với cái chết của thứ rất quan trọng với bản thân, tôi thật sự đã sụp đổ.

Khi đó tôi tự an ủi bản thân rất nhiều lần, chỉ là khi bắt gặp hắn cùng Cố Ninh Mộng.

Tôi cảm thấy bản thân rất thảm hại, vốn tưởng nụ cười cưng chiều kia của hắn.

Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy, ngay lúc đó tôi mới chợt hiểu ra.

Tôi trong lòng Phó Thiên Dục tôi không có gì đặc biệt, có cũng tốt không có cũng chẳng sao.

Tôi nhắn lời chia tay, lặng lẽ rời khỏi Thượng Hải.

Trốn sang Mỹ một năm, sau đó trở lại Trung Quốc.

Nhưng đó là chuyện của quá khứ, hiện tại tôi không yêu hắn.

Và năm đó hắn cũng chưa từng yêu tôi, hỏi câu như thế làm gì chứ.

Hình như thuốc có tác dụng phụ, khiến mắt tôi nặng trĩu.

Nằm một lúc tôi ngủ lúc nào không hay, lúc dậy thì bên cạnh là Kinh Thế Niên.

Tôi tưởng bản thân còn đang mơ, nên đã chùi mắt mấy lần.

Đúng là Kinh Thế Niên rồi, sao anh ấy lại ở đây còn chiếm chỗ của tôi.

Lúc này vết thương đau lên khiến tôi rên rỉ.

Tiếng kêu của tôi hình như đã khiến anh tỉnh.

Anh nhanh chóng lo lắng mà kêu bác sĩ, vết thương lại rách ra rồi.

Sau khi tôi được bác sĩ kiểm tra và xử lí lại vết thương thì cũng đã ổn hơn rất nhiều.

Lúc này anh ấy nắm lấy tay tôi, giọng nói khàn khàn:

"Anh xin lỗi, có đau không?"

Tôi chỉ nhẹ lắc đầu:

"Em không sao, mau nghỉ đi."

Kinh Thế Niên chống chóp mũi lên mặt tôi, hơi thở ấm nóng phả vào mặt:

"Anh yêu em rất nhiều, nên đừng xa lạ với anh như vậy được không?, ở bên cạnh anh em không cần phải hiểu chuyện."

Tôi không hiểu chuyện có được không?, tôi vốn đâu có nên đau khổ như vậy.

Tôi đưa đôi mắt đã đỏ lên của mình nhìn anh:

"Em rất đau, rất sợ lúc em nguy hiểm anh ở đâu?, những nơi bản thân bị tên kia sờ soạn em cảm thấy rất bẩn thỉu."

Anh mím chặt môi, tay nắm chặt đến nổi gân:

"Anh xin lỗi, xin lỗi em Phong Tịch."

Ngay lúc đó anh đã âm thầm hạ quyết tâm tất cả đều phải đau khổ hơn tôi.

Tôi nằm trong vòng tay ấm áp được bao bọc bởi Kinh Thế Niên tới sáng.

Tôi được anh chăm sóc tận tình cả tuần liền, không rời nửa bước.

Phó Thiên Dục có tới chỉ là hắn chỉ vào một lúc rồi lại về.

Ánh mắt hắn có chút lẻ loi, và cô đơn.

Hắn từng hỏi tôi rất nhiều là có yêu hắn không, hắn bảo tôi chưa từng yêu.

Chỉ là tôi mới biết, bản thân khi đó yêu hắn còn hơn chính mình.

Hôm đó Kinh Thế Niên có chuyện gấp nên tối đó tôi ở viện một mình.

Ở một mình cũng rất thoải mái, vốn vết thương đã khỏi rất nhiều là anh lo lắng nên đã bắt tôi nằm lì ở đây.

Nghe tiếng mở cửa tôi đưa mắt nhìn theo, là Phó Thiên Dục đang dựa người vào cửa.

Ánh mắt rất nhiều tâm sự, tay nắm thành cửa đến nổi gân xanh:

"Lời ước nguyện đó, em đã từng yêu tôi nhiều vậy sao?"

Lâu như vậy có vài chuyện tôi cũng quên rồi.

Năm đó tôi nghe được nếu muốn ước nguyện thì leo núi Bạch Long sau đó ghi điều ước của bản thân vào sẻ thành thật.

Tôi vô tư tin vào lời nói đó, rất vui vẻ mà đi leo núi ghi ước nguyện "mong Thiên Dục một đời may mắn, sống lâu trăm tuổi, cùng Phong Tịch một kiếp hạnh phúc."

Tôi còn bí mật viết một cuốn sách tên có một chữ "Dục", chuẩn bị mọi thứ mừng sinh nhật hắn.

Chỉ là lúc mọi chuyện còn dang dở thì đã chia tay rồi.

Tôi đưa mắt nhìn hắn, gật đầu:

"Chuyện quá khứa thôi."

Tôi nhanh chóng đuổi hắn đi sau đó tắt điện mà ngủ.

Chỉ là ngủ nhiều quá nên 2h đã thức dậy giữa chừng, cảm thấy phòng hơi ngột ngạt nên đã lên sân thượng hóng mát.

Lúc này tôi thấy một bóng dáng quen thuộc, là Phó Thiên Dục.

Dưới chân có rất nhiều lon bia, đã uống bao nhiêu vậy chứ.

Tôi bước tới ngồi cạnh hắn.

Chỉ là không nghĩ hắn sẻ cuối sát lại gần tôi, hơi thở tỏa ra mùi bia và thuốc lá rất nồng.

Tôi hơi bất ngờ vì trước đó Phó Thiên Dục đã cai thuốc:

"Còn hút sao?"

Hắn cười sau đó khẽ nói:

"Không còn lý do để cai nữa rồi."

Tôi im lặng nhìn vào khoảng trời tối đen của Thượng Hải.

Phó Thiên Dục im lặng một lúc rồi gọi tên tôi:

"Phong Tịch tôi muốn hỏi em hiện tại còn chút tình cảm nào với tôi không?, em chỉ cần kêu một chữ."

Dục ", chỉ cần quay đầu một chút tôi lập tức dâng mọi thứ trước mặt em."

Điếu thuốc trên tay hắn đã bị siết đến méo mó, gương mặt căng thẳng chờ một câu trả lời của tôi.

Tôi nhẹ nghiêng đầu:

"Đã không còn rồi."

Ánh mắt của Phó Thiên Dục lúc đó lập tức sụp đổ, anh ta lấy trong túi mình một chiếc lắc tay.

Cố gượng ra một nụ cười:

"Lúc đó tôi đã chuẩn bị nó để cầu hôn em, em từng nói không thích nhẫn rất gò bó."

"Tôi cùng Cố Ninh Mộng nói chuyện cũng là vì cái này, nếu năm đó anh cố gắng một chút có phải.."

Tôi cười, từ chối nhận món quà giọng rất nhẹ nhàng:

"Tôi chưa từng hối hận khi gặp được anh, tôi rất hạnh phúc vì điều đó, nên buông bỏ đi Thiên Dục."

Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, hắn tìm được câu trả lời của bản thân.

Nhưng đã quá muộn rồi, tôi trong lòng đã có người khác.

Anh ấy đã quá quan trọng với tôi.